Chương 8: Thứ muội chịu đòn, Đinh Tử độc hành tế mẫu

Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ

Ban đêm, Lãm Nguyệt viện, khuê phòng Mã di nương.

Một một đôi nam nữ xích lõa quấn quýt trên giường phấn sa trướng, trên sàng một trận lay động, tiếng rên rỉ khắp căn phòng, người nghe xương cốt
đều muốn tê dại, nam tử gầm nhẹ một tiếng, nữ tử kiều mị thét chói tai,
trong phòng rơi vào một trận yên lặng.

Mã di nương kiều nhan
phiếm hồng, ghé vào trước ngực Đinh Bằng, tay nhỏ bé trắng noãn nhẹ che ở trên ngực, thẹn thùng nói: “Lão gia thực sự lợi hại, thắt lưng người ta đều muốn rã rời.” Xấu hổ mang theo oán giận, đổi lấy Đinh Bằng cười ha
ha, lại ôm rồi một hồi gặm cắn.

Một lát sau, hai người thần
thái yên lặng nằm ở trên giường, Đinh Bằng sau âu yếm thực tâm tình thật tốt, mí mắt cũng có chút nhắm lại.

Mã di nương ánh mắt tỏa
ánh sáng: “Ta nhìn đại tiểu thư càng ngày càng ra dáng, tính tình xử lý
so với Tĩnh nhi mạnh hơn nhiều, ta xem qua mấy năm nữa có thể tìm một
nhà khá giả để gã.”

“Ừ.” Đinh Bằng nhàn nhạt ừ một tiếng, tự
hỏi, hắn làm Lễ bộ thị lang có không ít năm, cũng vẫn không thăng chức,
biện pháp tốt nhất chính là đem nữ nhi gả đến quý môn để được giúp đỡ
một phen. Tử nhi có Hộ Quốc Hậu phủ làm chỗ dựa vững chắc, càng dễ.

Mã di nương nhìn thần sắc hắn, khóe miệng câu lên nụ cười: “Bất quá ta
cũng lo lắng, cũng không biết đại tiểu thư muốn thế nào, đại phu nhân
qua đời đã chín năm, nàng rất ít khi tiến vào miếu lý dâng hương cầu
phúc, năm đó đại phu nhân ra đi như vậy, Hộ Quốc hậu phủ vẫn đối với
chúng ta có ý kiến, mấy ngày nữa là ngày giỗ đại phu nhân, đại tiểu thư
năm nay không biết có đi không?”

Đinh Bằng mày vừa nhíu, Đinh Tử mấy năm nay giống như là con nhím, nhìn thấy ai cũng trương răng ngũ trảo, không có bộ dáng của nữ nhi khuê tú, mỗi ngày chỉ lo thủ ở trong
sân chờ Đinh Trí tan học bồi nàng trò chuyện, lại chính là oa ở trong
sân thêu hoa, tổng ỷ có Hộ Quốc Hậu phủ làm chỗ dựa, có đôi khi còn dám
cùng hắn tranh luận.

Đinh Bằng xác thực kiêng dè Hộ Quốc Hậu
phủ, nhưng hắn chịu không nổi nữ nhi ruột thịt Đinh Tử này, một tiểu nha đầu uy hiếp hắn, nghĩ đến mấy ngày trước nàng vừa khóc lại náo cuối
cùng té xỉu, trong lòng liền khó chịu.

Nghĩ đến Mã di nương
nói, Hộ Quốc Hậu phủ mấy năm nay vẫn không muốn gặp bọn họ, đối với hắn
giúp đỡ rất ít, có đôi khi chính sự còn thích cùng hắn đối nghịch, chẳng lẽ là Đinh Tử nói cái gì? Hoặc là mấy năm nay nàng không thường xuất
phủ, Hộ Quốc Hậu phủ cho là bọn họ khắt khe, khắt khe đôi nhi nữ cùng
nhi tử này!

Đinh Bằng cắn răng, Đinh Tử này cũng không phải
thứ tốt gì, ngày giỗ mẹ đẻ mình cũng không muốn đi, này ý định cho hắn
ngột ngạt, làm cho hắn cùng với Hộ Quốc Hậu phủ sinh hiềm khích sao?

“Ngươi đi an bài, năm nay để cho nàng cùng Trí nhi đi Am Lý dâng hương!” Đinh
Bằng lạnh giọng mệnh lệnh, Mã di nương tất nhiên là ôn nhu ứng hạ, ôm Mã di nương, Đinh Bằng cảm khái “Cũng là ngươi hiểu chuyện nhất.“

Mã di nương e thẹn kêu câu chán ghét cùng Đinh Bằng lại tiếp tục cuồn
cuộn, sau, trong góc, một đôi mắt đẹp như rắn độc lóe hàn quang!

Tử Trúc hiên, Đinh Tử đã đổi thân y phục, nằm ở trên giường chuẩn bị đi vào giấc ngủ lại muốn nói vài thứ với Lâm ma ma.

“Nay chúng ta theo Hương Mãn viên đi ra, Mã di nương liền đi Thọ An đường.”
Mã di nương sẽ không nhàn đến không có việc gì hướng Thọ An đường chạy,
nàng tựa hồ bỏ quên cái gì.

Mí mắt có chút âm trầm, đầu óc mơ mơ màng màng, đột nhiên, Đinh Tử ngồi dậy, đôi mắt trong bóng tối phát
ra điệp điệp quang mang.

Ngày hôm sau.

Đinh Tử dậy thật sớm rửa mặt, một chút cơm sáng dùng đơn giản, liền dẫn người đi Thọ An đường.

“Tử nhi tới thỉnh an tổ mẫu.” Tiến vào Thọ An đường, phát hiện Mã di nương, Phương di nương, Bạch nương, ba vị muội muội thứ xuất, Đinh Tĩnh, Đinh
Ninh Nhi, Đinh An đều ở đây, Đinh Trí ngồi ở bên người lão thái thái,
ánh mắt mang theo vui sướng nhìn Đinh Tử, “Các vị di nương cùng muội
muội cũng tới.”

“Đại tiểu thư…”

“Tỷ tỷ, chúng ta
mới nói sao ngươi còn chưa tới a.” Mọi người đứng lên nói, Đinh Tĩnh
cười thân thiết đứng lên kéo cánh tay Đinh Tử.

“A, nói đến ta cái gì?”

“Ngày giỗ chủ mẫu sắp đến, tỷ tỷ năm rồi đều ở trong phủ không đi dâng hương, bên ngoài mọi người nói nhưng rất khó nghe.” Giống như bất đắc dĩ nói,
kỳ thực đang châm chọc Đinh Tử không hiểu hiếu đạo.

Trước đây Đinh Tử không phải không muốn đi, nàng tuổi tác tuy nhỏ, năm đó Vân Tề
Nhu trước khi đi, quãng thời gian đó nàng mỗi ngày thủ ở một bên, Vân Tề Nhu nhiều lần dặn dò đều là chiếu cố tốt đệ đệ, nàng còn nhỏ lại cố
chấp, chỉ sợ ly khai một hồi đệ đệ có nguy hiểm, mỗi lần ngày giỗ nương, nàng luôn luôn vào ban đêm đốt vàng mã canh một đêm mới ngủ.

Ngoại nhân không biết, này là nhược điểm, Đinh Tử giải thích cũng vô dụng,
trên mặt phiếm ưu thương: “Nương đi cũng đã chín năm, năm đó ta còn là
oa nhi năm tuổi…” Nói xong nhỏ xuống hai giọt nước mắt, liền dừng không
được nữa.

Này nói khóc liền khóc, trong phòng chẳng ai ngờ
rằng, Vương thị vội vàng khuyên giải an ủi, thế nhưng những lời Đinh
Tĩnh nói gây xích mích, quên không còn một mảnh, Đinh Tĩnh tức giận giậm chân, làm bộ khuyên : “Tỷ tỷ mau đừng khóc, muội muội cũng biết mấy năm nay tỷ tỷ đối việc này không để bụng, hiện ở trong lòng không dễ chịu,
mấy ngày nữa không phải là ngày giỗ sao, tỷ tỷ năm nay đi dâng hương cầu an, chủ mẫu là mẹ đẻ ngài nhất định sẽ tha thứ cho ngươi.” Đinh Tĩnh
hiểu chuyện trấn an, không đem danh bất hiếu này khấu ở trên đầu Đinh
Tử, nàng không sẽ bỏ qua.

Đinh Tử trong lòng hừ lạnh, binh
tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, lần này nàng xác thực sẽ đi, chỉ vì
phân tâm giúp cho Đinh Tử tiền thân.

“Muội muội nhưng thật ra đã nhắc nhở ta, hôm nay đến thỉnh an ta chính là muốn cùng tổ mẫu xin
đi Bạch Vân am.” Đinh Tĩnh trong mắt hiện lên đắc ý, Đinh Tử cũng không
thông minh bao nhiêu a, bị chính mình nói vào mấy câu liền bật thốt lên
như vậy.

“Nói cũng phải, năm đó chủ mẫu ôm đệ đệ cuối cùng
bệnh căn mới đi, theo lý đệ đệ cũng nên đi theo xem.” Đinh Tĩnh tiếp tục nói, những người khác trong phòng cũng đều tán thành gật gật đầu.

Đinh Tử trong mắt lại hiện lên ánh sáng lạnh, Đinh Tĩnh muốn ép nàng như thế, nhất định là Mã di nương bày mưu đặt kế.

Năm rồi các nàng căn bản không nhắc nhở Đinh Tử ngày giỗ mẹ ruột, chỉ sợ
nàng nhớ, sau đó ở bên ngoài tản ra tin đồn làm nàng có thanh danh bất
hiếu, cũng may Đinh Tử bình thường không ra phủ, ngoại nhân chỉ biết là
thị lang phủ có một đích trưởng nữ bất hiếu, đồng thời không có hứng
thú, cũng tản không ra cái hiệu quả gì.

Năm nay các nàng nhắc nhở nàng, Đinh Tử cũng sẽ không ngốc cho rằng các nàng đổi tính, mà các nàng lại làm cho Đinh Trí cũng đi theo, Đinh Tử trong lòng suy nghĩ, sự tình tuyệt đối không đơn giản, nếu thật làm cho Trí nhi cùng nàng đi,
trên đường không thể thiếu nguy hiểm.

Tuyệt đối không được! Cũng may là nàng đã có chuẩn bị.

“Trí nhi, Trí nhi, ngươi làm sao!” Vương thị đột nhiên kêu lên, mọi người
tầm mắt đều bị hấp dẫn, chỉ thấy Đinh Trí ngồi ở bên người Vương thị,
trên mặt tái nhợt một mảnh, trên trán không ngừng đổ mồ hôi, thân thể
run lên, hết sức thống khổ.

“Đau, đau, bụng đau quá...” Vốn cái
miệng đỏ au giờ tái nhợt không huyết sắc, Đinh Trí ôm bụng, không ngừng
lăn lộn, run run kêu đau.

“Mau, mau truyền phủ y.” Vương thị
lo lắng kêu, Đinh Trí là cháu đích tôn duy nhất trong phủ, ngàn vạn cũng không thể có việc, Đoàn ma ma lập tức chạy ra ngoài.

Mã di
nương mắt ngốc lăng, lạnh lùng nhìn về phía Đinh Tử, việc này có phần
quá trùng hợp, Đinh Tĩnh chú ý tới thần sắc Mã di nương, cũng nghĩ đến.

Nàng không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy kế hoạch các nàng, Đinh Tử cùng Đinh Trí cũng phải chết ở trên đường, trong lòng quýnh lên, Đinh Tĩnh
không kịp suy nghĩ đã nói: “Đệ đệ bệnh này nhưng thật là đúng lúc, vừa
muốn đi dâng hương cho mẹ đẻ liền bị bệnh, không phải là cùng tỷ tỷ học
đi?”

“Ba!” Dứt lời, trong phòng một tiếng vang cực giòn vang lên.

“Ngươi dám đánh ta!” Đinh Tĩnh mở to mắt, tay bưng má sưng đỏ, phẫn hận nhìn Đinh Tử.

Những người khác cũng bị tiếng vang này chấn động, ngoài ý muốn nhìn hai người.

“Muội muội, ngươi không còn nhỏ, nói chuyện không có chừng mực như thế!” Đinh Tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, “Ta cùng với Trí nhi đi tế
bái mẹ đẻ chúng ta là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngày hôm trước Trí
nhi cùng ta đã thảo luận qua chuyện này, chuyện này hắn là mong đợi
nhất.”

“Trí nhi chưa từng được có mẹ đẻ chiếu cố, đối với mẹ
đẻ tưởng niệm, muội muội có phúc này nên nhất định là không hiểu, Trí
nhi hiểu chuyện nhu thuận như vậy, ta tuyệt đối không cho phép bất luận
kẻ nào chửi bới!” Đinh Tử trên mặt hiện lên tức giận, quanh thân tản ra
một loại khí thế uy nghiêm, làm cho Đinh Tĩnh vốn đang muốn phát hỏa
mắng người bị dọa lui về sau.

Lúc này Đinh Tử phảng phất một
thân tôn quý kiếp trước, nàng nhàn nhạt nhìn chỗ nào, mọi người đều trực giác muốn cúi đầu, chột dạ không ngớt.

Vương thị cũng ngây
ngẩn cả người, nghĩ lại là cảm khái, quả nhiên là ngoại tôn Hộ Quốc Hậu
phủ, cũng không phải là người bình thường có thể sánh bằng, hai mắt lợi
hại nhìn Đinh Tĩnh, hung hăng trừng.

Tốt, thứ xuất chính là
tâm tư hẹp hòi, không đem Trí nhi nói thành người bất hiếu sẽ không bỏ
qua, vốn lo lắng thân thể cháu ruột, Vương thị đối với Đinh Tĩnh bất mãn hoàn toàn biểu hiện ở trên mặt, Mã di nương tâm kêu không tốt, vội hòa
giải thích: “Đại tiểu thư hiểu lầm, nhị tiểu thư đây là lo lắng thân thể tiểu thiếu gia, nàng nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, căn bản không ý
xấu.”

“Muội muội là ý như vậy sao a?” Đinh Tử híp mắt, giọng điệu không có khởi động hỏi.

“Đúng vậy, đúng vậy!” Đinh Tĩnh vội vàng gật đầu, nhìn thấy sắc mặt tổ mẫu,
nàng cũng biết mình xúc động, dù sao Đinh Tử cũng không còn đắc ý được
mấy ngày, nàng không vội trong nhất thời.

“Muội muội tốt nhất nhớ kỹ giáo huấn hôm nay, Trí nhi là mệnh của ta, ai dám động hắn, ta
dù cho có hóa thành lệ quỷ cũng sẽ muốn mạng của hắn!” Đinh Tử rõ ràng
đang cười, thế nhưng bộ dáng làm cho người ta lạnh run, trong giọng nói
mang theo một loại uy hiếp, tựa hồ như mệnh lệnh không thể phản kháng.

Đinh Tĩnh trong lòng càng ghi hận, cùng Mã di nương nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương chứa hung tàn.

Đoàn ma ma đem phủ y mang đến, Đinh Trí được đỡ đến nội thất kiểm tra, phủ y chỉ nói là tối hôm qua lạnh, phải ở trên giường nghỉ ngơi hai ngày,
chuyện đi xa tế mẫu tự nhiên rơi xuống trên vai một mình Đinh Tử.

Mã di nương rất quan tâm an ủi, cầm khăn tay thẳng lau nước mắt, làm như
tưởng niệm tỷ tỷ, nhưng chuyện trong phủ quá rườm rà nàng được giao cho
một phen, sẽ trễ một ngày với Đinh Tử, sau đó sẽ mang theo mấy tiểu thư
cùng đi tế bái.

Vương thị an ủi gật đầu, nói cứ theo ý các nàng, Đinh Tử chỉ nhàn nhạt cười đáp, trong mắt lại lóe u quang đen tối.

Mã Nguyệt Ny bất luận ngươi muốn làm cái gì, ta cũng sẽ không cho ngươi thực hiện được!

Nhấn Mở Bình Luận