Chương 20: Muốn tự bảo vệ mình, chính mình phải ngoan!*

Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ

(*)Ngoan độc

Tất cả mọi người nhìn An vương thế tử, chỉ thấy trên mặt hắn tự tiếu phi
tiếu, đôi con ngươi trầm như đàm thủy, thâm thúy u quang, khóe miệng
quyến rũ ra độ cong xán lạn say lòng người, người nhìn tóc gáy đứng
thẳng.

Mắt thấy bị coi như sói hung ác độc địa, ai
cũng không có tâm trạng tốt, điều này cũng bao gồm Đinh Tử, nàng bị nhìn toàn thân không thoải mái.

Trong lòng nàng không ngừng oán thầm, này chính là thời đại chế độ thân phận đẳng cấp a! Mặc dù nàng không có tư cách phê bình.

Kiếp trước, thân là trưởng công chúa, nàng, không bị đãi ngộ như vậy. Ai dám đối với nàng kêu to gọi nhỏ chứ? Đừng nói là kêu to gọi nhỏ, chính là
ai dám nhìn nàng như thế, cũng sớm bị những quy cư kia mà bị móc mắt.

Hiện tại đổi thời không, thân phận đảo ngược, nàng liền biến thành người
người có thể lừa, đích trưởng nữ thị lang phủ? Thực sự là cười nhạo,
Đinh Tử nàng cũng không phải người sẽ nhận thua, dù là thiên mệnh, nàng
cũng dám chống lại, cần gì e ngại một An vương thế tử, chuyện nàng không cho là sai, đó chính là đúng!

Ngẩng đầu, trong mắt
yên lặng vô ba, đáy mắt cứng cỏi cùng quật cường, làm cho Đinh Tử dù quỳ xuống nhưng vẫn như một gốc cây tùng thẳng đứng, không thể tổn hại!

An vương thế tử híp mắt lại, quét hạ nhìn đoàn người xem náo nhiệt không
chịu rời đi, lãnh a một tiếng, mọi người trực giác lui về phía sau, hắn
lại nói: “Ba không đủ!”

Những người khác vẫn còn
đang suy tư những lời này, lại nghe tiếng dập đầu thanh thúy tái khởi
trong đại đường, “Bàng, bàng, bàng, bàng, bàng, bàng.” Liên tục sáu
tiếng vang, Đinh Tử dập đầu nhưng vẫn như cũ quỳ rất thẳng, không có
nhìn về phía An vương thế tử, chỉ là nhìn bài vị An vương phi, thanh âm
thanh đạm có chia ra ba độ, “Tạ An vương phi không trách tội.” Nói xong
khoát tay, Linh nhi chậm một bước, Hỉ nhi đã mau một bước xông lên
trước, nâng Đinh Tử dậy lui ra ngoài.

“Đau, đau, ô ô ô…” Đinh Tĩnh bị kéo ra ngoài đánh bằng roi, lúc này bị thị vệ kéo vào
như kéo cẩu, y phục vốn trắng thuần một mảnh ô uế, do bị đánh cùng mộ
chỗ, sớm bị máu nhuộm đỏ toàn bộ, nhìn thấy mà giật mình.

Cũng may thị vệ An vương thế tử còn có chút đúng mực, thương thế kia nhìn
như nặng, vật liệu may mặc lại hoàn hảo mặc ở trên người Đinh Tĩnh, bằng không nàng không chỉ không còn mặt mũi, nếu bị nam nhân nhìn da thịt
sau này cũng đừng muốn gả, dù là gả cũng sẽ không gả được cho môn hộ
tốt. Bất quá bây giờ thanh danh cũng không tốt là mấy, hơn nữa Mã di
nương, một đôi mẹ con này thanh danh lần này ngã đủ vang!

Mã di nương “Ngao” kêu một tiếng, liền tiến lên, ôm Đinh Tĩnh liền đau
khóc thành tiếng, đây chính là nữ nhi ruột thịt của nàng, từ nhỏ phủng
trong tay, lúc nào nhận qua khổ như thế. Mã di nương lúc này tâm nhéo
một chút, yêu thương thiếu chút nữa ngất đi.

“Khóc
cái gì, ai lại náo nữa, mang xuống mỗi người đánh thập đại bản!” An
vương thế tử lãnh mày mắt lạnh nói, Mã di nương bị dọa câm miệng, lại
cắn miệng không phát ra âm thanh, chính là Đinh Tĩnh bị đánh đau, thần
trí có chút mơ hồ cũng giống bị dọa im lặng, “Đều cút cho ta!“

Vốn xem náo nhiệt nhất thời nháo như chim sổ lồng, đẩy đẩy ra chạy bên
ngoài, không bao lâu thời gian nhị đường trống rỗng không một người, Mã
di nương cũng gọi hạ nhân vội vàng đỡ Đinh Tĩnh rất nhanh ly khai, phía
sau như là có dã thú truy, trên thực tế mặc dù không phải dã thú, lại
cùng dã thú không sai biệt lắm.

Bởi vì An vương thế tử nói, vốn nên
ly khai, Đinh Tử bị người đoạt trước, lúc này Hỉ nhi đỡ nàng chậm rãi đi ra ngoài, bên tai lại truyền đến một câu nói yếu ớt: “Ngươi là người
đầu tiên dám nói như vậy với ta, nữ nhân!”

Đinh Tử tai hơi động, bước chân trên người lại chưa giảm nửa phần, coi như chưa nghe nói gì.

“Nữ nhân này lá gan thật lớn, miệng cũng đủ lợi hại!” Thị vệ lúc đầu lấy
kiếm chỉ Đinh Tử, nhỏ giọng cảm khái nói, nàng đen cũng có thể nói thành trắng.

An vương thế tử xoay người nhìn phía bài vị An vương phi, mày khẽ chau lại.

Hồi sương phòng, Hỉ nhi, Linh nhi bận rộn vì Đinh Tử lấy khăn đắp trán vẫn
còn đỏ, chỉ là hai người đều yêu thương vành mắt đỏ lên.

“Ta không sao, các ngươi đây là cái biểu tình gì?” Đinh Tử bất đắc dĩ an ủi.

Kiếp trước nàng luôn minh bạch một đạo lý, người đối với mình cũng có thể
ngoan độc thì đối với người khác càng ác hơn, đem thương tổn cùng quyền
lợi của mình nắm trong tay, những người khác còn có thể thương tổn
ngươi? Nàng không có ý nghĩ tự mình hại mình, đây chỉ là tự bảo vệ mình
mà thôi, bất luận kiếp trước hay là kiếp này, nàng luôn có cái ý nghĩ
này đều là thành công.

Lần đầu tiên mượn này chuyện
Đinh Trí, lần này miễn đối An vương thế tử xông tới, chỉ là tiểu thương
trên trán thanh ứ (bầm xanh), điểm ấy, nàng cho rằng đáng giá. Khi nàng
không có thực lực cường đại tự bảo vệ mình, sống mới là trọng yếu nhất!

“Ở bên cạnh ta, các ngươi nên học được thế nào để cường đại lên, hiểu được tự bảo vệ mình, bên cạnh ta sẽ không lưu người vô dụng, không nên cảm
thấy ta lạnh lùng, nếu như các ngươi liền mệnh đều không bảo đảm, kia
tất cả lời nói gì đều là vô dụng.” Nói xong Đinh Tử nằm ở trên giường
nhắm mắt lại, tùy ý Hỉ nhi, Linh nhi tiếp tục vì nàng chữa thương.

Hỉ nhi, Linh nhi đều cắn môi, không để cho mình biểu hiện hoảng loạn ra
ngoài, tiểu thư nói rất đúng, bất luận là chuyện lúc trước của tiểu
thiếu gia, hay là chuyện tế hương hôm nay, các nàng ngoại trừ vô cùng
tức giận nói hai câu, còn có thể các nàng vì tiểu thư làm cái gì? Tất cả đều là tiểu thư lực một người giải quyết, các nàng cũng biết mình năng
lực tuyệt đối không như tiểu thư, hoặc tiểu thư cũng không cần các nàng
trợ lực, thế nhưng các nàng nếu muốn an tâm bồi ở bên người tiểu thư, có mệnh bồi bên người tiểu thư, liền không thể làm cho mình trở thành gánh nặng.

Nhưng phải làm như thế nào đây? Một lòng kiên định xa xa không đủ!

Một nơi khác, trong sương phòng, Mã di nương ôm Đinh Tĩnh, hai mẹ con
nghiến răng nghiến lợi oán hận mắng, mắng nhiều nhất đương nhiên là bản
thân Đinh Tử đã phá hư kế hoạch các nàng.

Các nàng
làm sao có thể cam tâm, vốn kế hoạch hoàn hảo đều bị Đinh Tử phá hủy,
các nàng hôm nay lúc đi ra hương đường, ánh mắt những người đó nhìn các
nàng, còn kém chỉa về phía các nàng trào phúng!

Các
nàng khi nào từng có chịu qua đãi ngộ như vậy, không được, việc này
tuyệt đối không có thể bỏ qua, Mã di nương lãnh híp mắt, một ý niệm càng ác độc đã ở trong lòng thành hình!

Một gian sương
khác phòng, Đinh An nằm ở trong lòng Bạch di nương, Bạch di nương ôn nhu vuốt ve tóc Đinh An, bầu không khí ấm áp an nhàn…

Hỉ nhi, Linh nhi vì nàng bôi thuốc vết thương xong, Đinh Tử cũng có chút ủ rũ.

“Cốc cốc cốc.” Tiếng đập cửa làm cho Hỉ nhi giữ cửa lập tức thấp giọng nói, “Ai?”

“Thí chủ, tiểu ny là ni cô Bạch Vân am.”

“Không biết trễ như thế, vị Thánh cô này có chuyện gì?” Hỉ nhi cau mày đẩy cửa ra, ngoài cửa đang đứng một tiểu ni cô mười bảy mười tám tuổi, trên
người mặc ni cô bào, trên đầu mang mão ni cô, thần sắc không hoang mang, nhìn không ra có vấn đề gì.

Đinh Tử lúc này cũng
tỉnh, quét mắt nhìn tiểu ni cô này, hướng về phía Hỉ nhi gật gật đầu, Hỉ nhi hầu hạ nàng mặc quần áo, hai người theo tiểu ni cô cùng đi ra sương phòng.

Đi ngoại biệt viện du tĩnh, tiểu ni cô uyển
chuyển tỏ vẻ Hỉ nhi cần ở ngoài chờ, ở phía sau nàng ấy lo lắng bất mãn, Đinh Tử cùng tiểu ni cô đẩy cửa tiến vào.

Trong
phòng tổng cộng bốn người, hai ngồi hai đứng, đều là nữ nhân, Đinh Tử
nhìn người trong phòng, khóe miệng ẩn ẩn lộ vẻ ý cười, quả nhiên như
nàng sở liệu…

Nhấn Mở Bình Luận