Trùng Sinh Nông Phu
Mai Hương vừa nghe có người cầu hôn mình mặt lập tức hồng, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng, nàng ta nhìn trên mặt nương tràn đầy vui mừng cũng biết lần này người cầu hôn khẳng định không kém! Mai Hương đã mười ba tuổi, ở nông thôn nữ hài tử bình thường đều là lúc này đã bắt đầu làm mai, sau đó vừa qua mười lăm liền gả ra ngoài, Mai Hương cũng hy vọng mình vào lúc tuổi đẹp nhất có được mối hôn sự tốt nhất. Hiện tại nương hài lòng với cửa hôn sự này như vậy, nhà này nhất định không tệ, trong lòng nàng ta ngóng trông nương mau nói là nhà ai, tức giận vừa rồi với Phượng Đoan đã bị ném tới chân trời, nàng ta chẳng qua là cảm thấy Phượng Đoan có tiền đồ, nhưng cũng không nhất thiết phải gả cho hắn, gả cho một người mạnh hơn hắn, để cho hắn trắng mắt ra!
Tôn Xảo Cô thấy khuê nữ lộ ra gương mặt tươi cười hồng hồng, nghĩ thầm khuê nữ lớn lên thật là tốt a, tay lại khéo, tính tình cũng làm cho người ta thích, khó trách có thể có nhà tốt như vậy đến cửa cầu hôn.
"Nương! Sao nương cứ nhìn con? Trên mặt con sắp nở hoa rồi?"
Mai Hương ngóng trông nương nói là nhà ai tới cầu hôn, kết quả thấy nương nhìn chằm chằm nàng ta không ngừng vui mừng, trong lòng liền nóng nảy.
Tôn Xảo Cô cười nói: "Không có nở hoa, mặt khuê nữ ta còn phải nở hoa sao? Vốn chính là một đóa hoa!"
"Được rồi, nương đừng Vương bà bán dưa mèo khen mèo dài đuôi! Nương nếu là không phản đối thì ra ngoài, cửa hôn sự trong miệng ngài kia không cần nói nữa."
Mai Hương nũng nịu hừ một tiếng, bắt đầu loay hoay nghịch rổ may vá, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng.
Tôn Xảo Cô ngồi ở cạnh giường đất, cười híp mắt nói: "Nhìn con kìa! Ta nói! Là Triệu gia thôn Triệu địa chủ tới cầu hôn, gả cho tiểu nhi tử Triệu tài chủ Triệu Thiên Tứ! Triệu Thiên Tứ năm nay mười sáu tuổi, lớn lên tuấn tú lịch sự, tính tình nghe nói cũng vô cùng tốt. Con nếu là gả đi vậy khẳng định ăn ngon mặc đẹp, làm gì cũng có người hầu hạ, thật tốt a!"
Mai Hương vừa nghe mặt càng đỏ hơn, mặc dù cố gắng giữ vững bình tĩnh, nhưng vẫn toát ra vui vẻ từ trong lòng, chỉ là nàng ta rất nhanh liền nghĩ đến một vấn đề, "Nương, Triệu Thiên Tứ nếu đã tốt như vậy, tại sao lại nghĩ đến muốn cưới con? Nhà hắn có tiền như vậy, không nói cô nương gia đình lớn trong thị trấn, cô nương nhà giàu có trấn trên vẫn có thể tìm được một người chứ? Dù là tìm trong thôn, thì cũng không phải là không có nhà không có tiền. Không phải con coi thường nhà chúng ta, con dù có tốt, nhưng gia cảnh nhà chúng ta thật sự là bình thường!"
Mai Hương không ngốc, còn thật thông minh, nàng ta mặc dù muốn gả thật tốt, cũng cho là mình rất tốt, nhưng cũng biết hôn nhân cần phải môn đăng hộ đối, rất nhiều nhà đều vướng mắc vấn đề này. Nàng ta trước kia nghĩ tới chính mình nếu muốn gả cao thì không thể chỉ ở trong thôn, chỉ có thể dựa vào chính mình, đích thân ra mặt đi hấp dẫn người khác, nhưng Triệu Thiên Tứ này nàng ta cũng chưa từng thấy qua a, vì sao Triệu gia vừa ý nàng ta? Chẳng lẽ đối phương thấy được nàng ta, nàng ta lại không biết? Nàng ta dù có tự tin, cũng không có tự tin đến cảm giác được nhân gia chỉ liếc nhìn nàng ta một cái đã nguyện ý đến cửa cầu hôn, dù thế nào thì nàng ta cũng phải bày tỏ một phen đã chứ? Việc này thực có chút lạ!
Tôn Xảo Cô sững sờ, nghĩ khuê nữ thật đúng là tỉnh táo, gặp được loại chuyện xấu hổ muốn chết này còn có thể nghĩ đến tra cái này.
"Nghe Triệu môi bà nói có đại sư đoán mệnh cho Triệu Thiên Tứ, nói hắn trời sinh mệnh phú quý, tuổi càng lớn càng có tiền, cũng bởi vì tài vận của hắn quá mạnh mẽ, cho nên không thể tìm thê tử có gia thế quá tốt, như vậy sẽ tương khắc, hư tài vận của hắn, hoặc là hắn sẽ khắc vợ mình, đến lúc đó vợ chồng sẽ không mỹ mãn. Đại sư nói hắn phải tìm nhà vợ đơn giản một chút. Cuối cùng coi trọng con. Mai Hương, vẫn là mệnh của con tốt! Người khác đều ngóng trông tìm thân gia môn đăng hộ đối, đến lượt con lại là càng không môn đăng hộ đối càng tốt, ngay cả đồ cưới cũng nói không cần chuẩn bị!"
Tôn Xảo Cô cảm thấy cửa hôn sự này thật sự là quá tốt, thị ta vốn nghĩ tới Mai Hương nếu là gả cao thì phải chuẩn bị nhiều đồ cưới, không nghĩ tới bây giờ ngay cả đồ cưới cũng không cần.
"Bà mối còn nói, Triệu Thiên Tứ tài vận quá mạnh mẽ, thì phải dựa vào người khác giúp đỡ tán ra ngoài một chút, đến lúc đó con là vợ hắn, không phải là chỉ con tán tài giúp đó sao? Con đến lúc dùng tiền dùng không hết a! Này thật sự là rớt vào trong ổ phúc rồi! Khuê nữ, đến lúc đó con phải nhớ đến cha mẹ và ca ca đệ đệ con!"
"Nương!"
Mai Hương nghe cũng cảm thấy trong lòng vui thích, nàng ta nghĩ mệnh của mình xác thực tốt, cũng nhờ bình thường mình chú ý bảo trì danh tiếng tốt, lại chú ý cách ăn mặc, nếu không tại sao nhiều nữ nhi nhà nghèo như vậy lại tới phiên nàng ta a!
Hai mẹ con tụ lại một chỗ thì thầm nói chuyện, thỉnh thoảng cười lên hai tiếng, cho đến khi Đỗ Quyên Hồng gõ cửa.
Đỗ Quyên Hồng biết bà mối đến cửa, muốn biết là nhà ai tới cầu hôn, cho nên từ bên ngoài chạy về hỏi thăm, thị ta chạy trước đến phòng Trương Bà Tử thám thính, biết được Mai Hương được việc hôn nhân tốt lập tức chạy tới chúc. Thị ta vừa vào cửa đã mạnh mẽ nói chúc mừng, sau đó khen Mai Hương thành một đóa hoa, nói nàng ta hưởng phúc cũng chớ quên người trong nhà.
Mai Hương đắc chí vừa lòng, mặt đỏ, mím môi cúi đầu cười.
Chờ đám người Trương Thanh Mộc, Trương Thanh Ngọc sau khi biết được cũng thật cao hứng, người một nhà vui vẻ cổ vũ, cảm thấy có một thân gia như vậy về sau ngày tốt lành đang ở trước mắt.
Cửa hôn sự này rất nhanh được định xuống, cơ hồ tất cả mọi người đều hâm mộ Trương gia có thể thành thân gia với nhà Triệu địa chủ, vốn là bởi vì chuyện ở riêng lừa tiền mà bao phủ trên đầu Trương gia nay đã được quét sạch, người của Trương gia ra cửa lại ngẩng đầu ưỡn ngực. Có người hâm mộ, có người đỏ mắt, có người liền quanh co lòng vòng nói cho Triệu gia, Trương gia đã từng vì ở riêng chiếm chút tài sản mà lừa gạt huynh đệ nhà mình, nói nề nếp gia đình Trương gia không tốt, cô nương nhà như vậy sẽ không làm được nàng dâu tốt. Nhưng Triệu gia vẫn kiên trì cửa hôn sự này, chỉ là nói lại đôi câu với Trương gia.
Người của Trương gia hận chết người nói bậy sau lưng nhà bọn họ, Trương Bà Tử được người trong nhà khuyên bảo một phen, nên chủ động viết chứng từ, nói là đất và tiền là Trương Thanh Thạch hiếu kính tiền dưỡng lão cho Trương Bà Tử, về sau hắn không cần ra một đồng tiền nào nữa. Trương Thanh Mộc tự cảm thấy mình còn có thể xem như một người trong sạch trong chuyện kia (ra riêng), vì không muốn Trương Thanh Thạch mất hứng, một mình gã đi đến nhà Trương Thanh Thạch, đem chứng từ đưa đến tay Trương Thanh Thạch, ôn tồn cầu xin hắn coi như lúc ở riêng đã có tờ chứng từ này, về sau không nói ra những chuyện xấu kia nữa. Nói bọn họ dù tính phân ra gia cũng là người một nhà, tốt khoe xấu che, nói nhiều cũng không tốt cho bọn họ.
"Nhị đệ, chuyện trước kia là ta không đúng, ta quá hiếu thuận, nương vừa nói ta liền nghe, nhưng trong lòng của ta thật sự là vẫn muốn về sau sẽ đền bù ngươi, không nghĩ tới chiếm tiện nghi của ngươi một cách vô ích. Hiện tại nương vì chuyện Mai Hương nguyện ý nhượng bộ, ta cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm. Về sau chúng ta vẫn là hảo huynh đệ. Mai Hương gả tốt, về sau sẽ không quên thúc phụ như ngươi! Những thứ khác không nói, ba cháu gái về sau khẳng định cũng có thể gả cho nhà tốt! Nhà Triệu địa chủ quen biết cũng nhiều người a!"
Trương Thanh Mộc thao thao bất tuyệt.
Trương Thanh Thạch nghĩ vì sao trước kia mình không cảm giác được vị đại ca này có thể nói được như vậy? Nghe gã ta còn nhắc tới hôn sự mấy người Đại Hoa, Trương Thanh Thạch có thể khẳng định Trương Thanh Mộc đây là bị người dạy bảo qua cách nói, nếu không thì gã ta là một đại nam nhân làm sao lại nghĩ đến việc làm mối cho cháu gái chứ? Thấy đại ca như vậy, Trương Thanh Thạch thật sự không biết nên tin tưởng đại ca là vì nữ nhi có mối hôn sự tốt mới ra sức như vậy, hay là vì có thân gia giàu có mới như vậy đây. Có điều bất kể là loại nào đều không có quan hệ gì với hắn, hắn chỉ muốn đem chứng từ cất kỹ, sau đó nhìn bọn họ hưng phấn sau lại thống khổ thì tốt rồi.
Đã từng sống qua một đời, Trương Thanh Thạch biết rõ hôn sự Triệu gia căn bản là không tốt, đối với một cô nương mà nói thì chính là một cái hố lửa, Trương Thanh Thạch đang suy nghĩ có nên nhắc nhở một tiếng hay không?