Hình Ảnh Của Trái Tim
Ái Vũ không biết tại sao lại biến thành tình trạng này, lúc phát hiện ra cơ thể của cô con gái ông đã ngã xuống, ông mới hốt hoảng kêu người vào đỡ đưa đi, sau đó tiếp tục kêu gọi "quản gia" tới.
Nói là quản gia nhưng nghề chính lại là bác sĩ điều đến theo dõi tình trạng sức khỏe hàng ngày của tiểu thư. Ông vừa nghe đến chuyện tiểu thư bị ngất liền giật mình đến coi, trong lúc đó Ái Vũ lại không có ý định đi thăm dù trong lúc đó ông cũng rất hoảng mà nán lại xem tình huống vừa rồi.
Câu chuyện vừa rồi khá bình thường ông không để ý mấy, bây giờ nghĩ lại thì thấy có phần vấn đề, theo như được biết Ái Vỹ chưa bao giờ hứng thú với bất kỳ môn học nào, đạt được điểm số cao hay được ca ngợi cũng chỉ coi đó là bình thường, người khác thì nghĩ là nâng điểm, ghen tỵ và nói xấu, với con bé đều không để mắt. Mà... nghĩ đến đây Ái Vũ thấy có phần xấu hổ với lương tâm, toàn bộ mấy thứ công nghệ tử hết định vị rồi đến máy quay, máy ghi âm,... đa phần tiền do ông chi trả cho Ái Lâm, bây giờ ông cũng không có lời gì mà nói.
- Cậu ấy có ổn không vậy?! Trông có vẻ...không được tốt lắm, cũng là tại cháu, cháu không nên nhiều chuyện như vậy. Nghĩ lại thì cháu vẫn còn thiếu sót... không ổn. Đến đây nhờ sự trợ giúp lại thành ra gây rối như vậy, thực sự xin lỗi bác - người này nói một cách thành khẩn
Ái Vỹ nói cho cùng cũng là bảo bối được yêu thương nhất của nhà họ Ái, ông làm sao để con gái mình chịu bất kì tổn thương nào, phẫn nộ xen lẫn ghét bỏ ông mặt lạnh nhìn người một câu xin lỗi, hai câu xin lỗi hỏi:
- Ái Vũ: Kịch bản thì như thế nào?
- Sẽ sửa...nhất định sẽ sửa! Hoảng sợ trong lời nói, biểu cảm giật lùi giống như kẻ vô tội chịu sự ủy khuất vậy nhưng ông vẫn không hề dao động chỉ nhìn chằm chằm vào người trước mặt bình thản lên tiếng:
- Ái Vũ: Con bé không sao, ngươi khỏi giả vờ!
- Bác... bác nói cái gì vậy?
- Ái Vũ: Biểu hiện của ngươi nghĩ rằng vẫn có thể lừa được ta chắc, còn ở đây kiếm chuyện ta thấy ngươi quá tự tin rồi nhóc con. Tỏ ra mình là kẻ yếu hóa ra cũng chỉ là đá bên đường.
Sau câu nói cục tức phỉ nhổ ông kêu người đóng cửa lại, đi xung quanh bàn rồi dừng lại bên người, thì thầm vào tai hỏi:
- Ngươi có biết lỗi của ngươi là gì không?
- Là... là gì ạ?
- Ái Vũ: Chính là ở trước mặt ta công kích. Mặt dày tới nỗi dứng tình hình này mà không biết chạy.
Bệnh tình của Ái Vỹ từ trước đến nay chưa được công khai bên ngoài, tuy vậy vẫn khá nhiều lời đồn mà trong trường hợp này người bình thường thấy như vậy có điểm không rõ sẽ hỏi vài vấn đề nhưng đối với người cố ý công kích sẽ có xu hướng tự vệ. Ái Vũ đối với loại người này không hề có sự nhân từ.
Trong khi đó bên phòng giam tức thời cũng đã được mở, họ đã kiểm tra camera với lời báo của các nhân viên, cuối cùng xét duyệt thả, chỉ ở lại hắn bên trong với tội đồ chồng chất, chảy nước mắt mà nhìn ba người họ rời đi. Tuy nhiên hắn vẫn để ý hai nhân vật chính này, nghĩ ra phải có một màn cảm kích ở đây, nhưng không, lời "cảm ơn" thốt ra không chút ái ngại mà nam chính cũng không để tâm, người sóng nhau đi, trông ra không giống tình nhân mấy.
Diễn biến cứ kéo dài như vậy không có tốt lành cho hắn, đây mới là điều hắn lo, nhưng hệ thống lại không lo lắng điều này cho lắm, nói cho cùng nhân vật dựa trên lối suy nghĩ của tác giả, nên chuyện ảnh hưởng là khá cao.
Hệ thống: Con người càng trưởng thành, suy nghĩ cũng trở nên chín chắn nên cái ban đầu sẽ có một chút ghét bỏ, mà càng ghét bỏ họ lại muốn thay đổi để lấp đi, cái gọi là trưởng thành cũng được coi là ngộ nhận vụt mất, yếu kém từ nội tâm.
Câu nói nói này bỗng chốc nói ra hắn có phần không muốn nghe, hệ thống này mở miệng nói ra mấy thứ triết lý này tưởng mình thánh nhân từ trên trời rơi xuống sao? Hắn mới không muốn ở đây nghe lảm nhảm thì hệ thống hỏi hắn một câu:
- Cậu nghĩ sao tôi lại chọn cậu?
Bị hỏi hắn cảm thấy cái gì đó không đúng trả lời:
- Không phải chuyện này đã nói rồi sao, ngươi không phải nói ta có cơ hội sống hơn sao?! Chẳng lẽ không phải?
- Hệ Thống: Điều đó cũng đúng nhưng trước đó tôi chọn cậu là vì cậu có độ tương thích với nhân vật, thực ra ít có sự trùng hợp như thế lắm, bình thường người có độ tương thích nhất chính là tác giả.
- Vậy sao?
- Hệ Thống: Tôi kiểm tra Mạc Vi thì có hai độ tương thích phát ra từ hai nhân vật, cậu nói xem đó... là ai?
Nói thì có độ thần bí nhưng kết quả thì rõ rằng, Vi Tuyết có thể bị ảnh hưởng bởi tác giả, đây là điều có khả năng nhất định, hắn cũng không thể ngồi yên ở đây được đành kêu người giám sát canh cổng bảo:
- Âu Lăng: Chuyện này có chút cấp bách, tôi có thể gọi điện thoại được không?
- Gọi cho ai? Người canh gác nghiêm mặt hỏi
Hắn tỏ ý cười nói:
- Ái Vỹ, tiểu thư nhà họ Ái, anh biết chứ?
Nghe đến Ái Vỹ người này ngay lập tức sững người, có chút sợ hãi, mặc vậy vẫn có nghi ngờ nhưng tiểu thư này không thể động, người này... rốt cuộc có liên quan gì? Tuy không phải là người thích xem chuyện thiên hạ, đồn thổi lung tung nhưng dưới tình huống này thì có chút tò mò, thân phận người vừa mới ra khỏi đây cũng không kém. Có điều vẫn phải nuốt lại báo cáo với cấp trên, cấp trên nghe xong trầm mặc một lúc nói:
- Ngươi hiện tại không cần canh giữ tên đó nữa, cái gì đã nghe thì hãy quên đi, chưa nghe thì bịt tai lại làm ngơ, đừng hỏi, nghe rõ chưa?
- Rõ!
Cả người nghe xong không hiểu, tính hệ trọng với nguyên tắc thì lại có, lòng trung thành không thiếu. Đây là điều tối ưu nhất khi được tuyển vào đây nên cũng không để tâm nhiều mà lui xuống, tránh họa cho bản thân.
Cấp trên thấy người đi rồi cũng ngay lập tức gọi cho đại thiếu gia Ái Lâm về vụ việc này, thậm chí khá là chi tiết. Ái Lâm nghe ra từ đầu bên nghe xong chỉ dùng một từ:
- Mang hắn đến chỗ tôi.
Sau đó úp máy.
Người ở phía sau bây giờ cũng thành thật chuyển mắt xuống, Ái Lâm lúc này cũng cảm thấy bớt căng thẳng hơn. Không nhìn thấy vẫn biết tên này nhìn mình, bằng một cách nào đó anh thấy sợ, từ ánh mắt có thể thấy tên này có dã tâm khá cao, kiểu người đặt trong địa bàn không biết có lợi hay có hại nữa.
Bên ngoài trông ra vẫn náo nhiệt nhưng mà ba người họ không như thế Lạc Phong thấy Hắc Chính có điểm không bằng lòng ngoài bằng mặt muốn dẫn Vi Tuyết đi thì cô có phần lùi bước nhìn cả hai người. Hắc Chính không tỏ ý gì, giống như thuận theo mà nhìn nhưng tâm tư cô hiện tại khá phức tạp tránh đi tầm mắt Lạc Phong nói:
- Hai người đi trước đi, tôi muốn đi một mình.
- Lạc Phong: Hả?!
- Hắc Chính:...
- Vi Tuyết: Đã đến đây, mình muốn dành thời gian riêng cho bản thân một chút trước khi về,....
- Ừ! Vậy tôi về trước, Hắc Chính đáp nhanh gọn đơn giản lại có chút buồn. Cô nghe xong lại thấy cả phần làm dỗi ở đây trên gương mặt than của anh, kì lạ này có chút tưởng tượng, kiểu người nhăn nhó mặt mày có được ngày này đúng là chuyện buồn cười nhưng bản thân cũng đã cười theo, từ gương mặt âm trầm trở lại tia ý cười khiến cho Lạc Phong vô cùng khó chịu.
Cả ngày hôm nay vì bồi Lạc Phong cô đã không biết Hắc Chính "tủi thân" mức nào? Tuy vậy giữa sự tôn trọng lẫn nhau, họ vẫn tạo ra sự hòa hợp
Tâm trạng không tốt, cô khẳng định Hắc Chính có thể nhìn ra, mà không Lạc Phong cũng sẽ thấy, thực sự mà nói cô không biết nên đối mặt với chuyện này ra sao.