Chương 53: Cuộc trao đổi

Hình Ảnh Của Trái Tim

Cô cuối cùng tỉnh dậy nhưng cũng chả tốt đẹp gì, cảm giác buồn nôn khó chịu ập đến, thậm chí ngồi dậy khó khăn. Tuy nhiên cô vẫn có thể nhận ra mình đang ở bệnh viện, mùi thuốc sát trùng này khiến cô thấy ghét.

Ở đây không có ai ngoài mình, mấy thứ công nghệ mát xa cho bệnh nhân trên giường ở đây khiến cô cảm thấy thoải mái, thư giãn, cách trị liệu ở đây tiên tiến đến mức chỉ cần một chiếc giường là đủ sao? Quả thực đúng vậy, bên cánh tay phải cô có nhiều nút bấm lựa chọn, chỉ cần ấn nút ra chỉ thị là đủ, nhìn lại căn phòng khoa trương một lần nữa cô chỉ có thể thở dài lấy một hơi.

"Phòng VIP a..."

Nhưng cũng không được bao lâu cô nghe thấy được giọng nói bên ngoài hết sức quen thuộc cách rất gần cô ngoài cửa

- Mang tên đó ra ngoài đi, đừng làm hỏng chuyện của ta

- Vâng!

"Là ai vậy?" cô tự hỏi

Giọng nói thân quen mang hơi hướng xa lạ này nghe rất rõ, cô không ý thức được thời điểm nghe ở đâu, tuy nhiên cô cảm nhận sự không ổn ngay lập tức theo bản năng ấn còi báo động bên thành.

Cùng lúc ấn, người phía bên ngoài đẩy cửa vào.

- Ngươi!!...

Hốt hoảng không rõ lý do bất ngờ tấn công, anh ta ngay lập tức lấy khăn bao trùm mũi khiến cô trong một chốc ngất đi, người bên ngoài kéo vào, dây lát hóa thân làm bác sĩ.

Tiếng còi báo động vang lên truyền tới phòng cấp cứu và phòng giám hộ, Ái Vũ vừa biết chuyện vô cùng lo lắng, những người bác sĩ ở đây cũng rất khẩn trương, ngay lập tức vào phòng, nhưng mà người đâu??

Phòng giám hộ phía bên phải và phòng cấp cứu bên trái, Ái Vũ chạy tới phòng lúc sau, trên đường thấy một số y sĩ mang "bảo hộ" kéo xe đẩy người đi qua, cả người lẫn mặt đều bị che kín bởi tấm vải mỏng, người nằm trên xe bất động giống như đã chết. Trong lúc gấp rút ông chỉ nhìn lướt qua, đến lúc phát hiện đều đã không kịp.

Ông cố kêu gọi người đóng cổng, một lần nữa kêu người xem lại camera nhưng vẫn chậm chân một bước, camera đã bị tấn công, đều đã bị ngắt trước đó, người thì vẫn chưa tìm được, khả nghi nhất chính là có đồng bọn.

Ở đây vô số bệnh nhân cùng người không khác nhau mấy, nếu gây ra chuyện ồn ào thì sẽ không hay, phụ trách ở đây đã nói:

- Cổng ở đây không thể không mở, người vào lẫn người ra đi lại vô số, mong ngài thông cảm, nếu bắt buộc chúng tôi chỉ có thể đóng nó trong mười năm phút!

Vậy nên, trong mười năm phút này nhất định phải tìm ra Ái Vỹ, bằng một cuộc kiểm tra tổng thể bệnh nhân.

Ái Vũ trong năm phút đầu đã lục soát toàn bộ các căn phòng khác nhau, nhưng lại không mấy kết quả, cho đến lúc có người thông báo có một cuộc tấn công nữa ở cửa B, bảo vệ bị bắn thuốc mê, cửa cũng được mở, quả nhiên đã thoát.

Cảm giác này thật khó nói thành lời, đứng ở trước cửa không động tĩnh một lúc, ông mới mở miệng lấy lời một câu:

- Gọi cho bên cảnh sát đi!

Hắc Long đã quay trở lại, anh vô cùng hài lòng về thành quả lần này, giữa trời mưa, anh thấy bóng dáng của một ai đó thu hút sự chú ý, người nhìn chăm chăm vào nhà họ Ái là Trung Từ, không biết tại sao hay chung một mục đích không rõ liền theo dõi. Quả nhiên có vấn đề, Ái Vỹ bất thường được đưa ra ngoài, trông ra có vẻ khá nghiêm trọng tình hình.

Tên này ngay lập tức đi theo, không chú ý bản thân cũng là một con mồi trên tay kẻ khác

Mục đích của tên này anh không rõ, chỉ là khi nhìn thấy hắn vào phòng giám sát anh nổi nên một kế hoạch táo bạo.

Chuẩn bị người qua mắt thợ anh không nghĩ bị phát hiện cùng lúc, tên này phát hoảng sau chốc muốn kêu lên, anh ngay lập tức đấm một cú mạnh bạo thẳng vào nội tạng khiến tên này theo đó rên rỉ một tiếng rồi ngất đi

Mọi chuyện đều êm xuôi cho đến lúc anh nghe được từ bên kia điện thoại báo Lộ Danh bị bắt, nụ cười trên môi đạm bạc âm sắc hỏi:

- Hắc Long: Xảy ra chuyện gì?

Bên đầu kia kể lại tình hình ở thời điểm đó nhưng cũng không rõ ràng mấy, những người này không dám vào, chỉ phái người ở lại dè chừng. Có điều người đã bắt được rồi, đây là một tin tốt khiến anh có phần thả lỏng nói:

- Thôi đành vậy, để cô ta tự giải quyết, ngươi làm tròn nghĩa vụ của mình là được rồi.

- Thời tiết bên đây không được tốt, thời gian sẽ không như dự kiến nhưng ngài yên tâm tôi, với vào khả năng của tôi nhất định có thể mang người về! Người này sảng khoái nói

Chuyện này thảm cho Lộ Danh, người tên Ái Lâm này không dễ qua mặt, thậm chí việc ăn cắp thông tin cũng bị lộ tẩy, thất bại thế này cô không phục, một mực chối bỏ. Nhìn thấy vậy Ái Lâm cũng chỉ cười trừ nói:

- Cô nghĩ lời mình nói tác dụng với tôi sao?

- Lộ Danh:....

- Tôi không muốn tốn thời gian với cô, thế này đi... Tôi làm cho cô một tờ giấy hiến tặng.

- Lộ Danh: Cái gì chứ?! ngươi nghĩ mình là ai mà có có thể tự ý quyết định như vậy?

- Ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý, yên tâm đi mọi bộ phận trên cơ thể này đều rất giá trị!

Nói xong Ái Lâm lấy một tờ giấy ra đưa cho cô, hắn bên trên không rõ nhìn xuống, chỉ thấy sắc mặt cô ta tái đi ngồi sụp xuống nói:

- Không thể... không thể nào.... đây không phải sự thật!...

- Ái Lâm: Theo điều tra cô vốn không cùng huyết thống, là con nuôi được mang vào. Nếu tôi không sớm đưa cô đi, cô đã trở thành con rối trong tay họ. Nhà họ Lộ muốn dùng cô thế mạng trong cuộc chiến quyền lực, mà cô vì phản bội tôi không tiếc tay cho giặc ngoài. Đây là kết quả mà cô muốn, chuyện của tôi với cô chỉ đến đây thôi.

Cô bị đuổi khỏi gia tộc họ Lộ, gánh trên vai một số nợ khủng lồ, cô đã đầu tư rất nhiều cho kế hoạch trả thù này tại sao.... tại sao lại như vậy?

Gia tộc họ Lộ lúc đầu là lợi dụng lúc sau vẫn vậy, chỉ tiếc lần này cô không thoát, họ nghĩ nghĩ rằng nếu có thể giao lưu với nhà họ Ái chính là một bước lên trời nên khi nhìn thấy Ái Lâm mang cô đi, gia chủ đã muốn có một cuộc hôn nhân chính trị. Tiếc là việc không thành lại còn mang tiếng xấu vào trong.

- Ăn cắp?! Không thể nào? Con gái chúng tôi...

- Ái Lâm: Bên tay tôi là chứng cứ, nếu có phàn nàn lên tòa nói sau!

- Đại thiếu gia cậu đừng như vậy, dù gì thì cũng nể mặt lão già đây, muốn gánh thì cũng để nó gánh, tự làm tự chịu!

- Ái Lâm: Nghêm khắc là tốt nhưng đây con gái ngài gặp họa không giúp chút lực nào sao?

- Cái gì mà con gái chứ? Nó chỉ là con nuôi thôi, đúng là tạo nghiệt!

Nghe đến đấy Ái Lâm thấy nực cười, lật mặt nhanh như sách, ông già này cũng khôn khéo quá. Nói chuyện được lúc anh cũng cắt máy, ăn cắp thông tin lần này mà nói khó để cho bọn cảnh sát kia nhúng tay vào một cấc, thôi thì lấy trên người cô ta vậy.

Thế nên hiện tại Lộ Danh không có đường lui, giờ nhìn lại người sắp đi khuất, cô bất giác nảy lên lòng sợ hãi đứng dậy:

- Chúng ta làm một cuộc trao đổi đi!

- Ái Lâm: Trao đổi?! Cô có gì trao đổi với tôi?

- Mạng của tôi với em gái yêu quý của anh!

Nhấn Mở Bình Luận