Tuyệt Phối
“Hi Tử, tôi buồn ngủ quá! ”Tiếng thầm thì như có như không của Vệ Ảnh như một chậu nước lạnhđổ thẳng xuống, trong lòng Phó Hi giật thót một cái, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
“Tiểu Ảnh Tử? Vệ Ảnh?”“Hửm? Hình như tôi ngủ rồi! ”“Không được ngủ! Bà dậy đi!”Vẻ mặt cô quá mức thận trọng, giọng điệu vừa nhanh vừa gấp, Vệ Ảnh lập tức ý thức được tính nghiêm trọng, lật người ngồi dậy.
Cử động này khiến cô phát hiện chân tay mình đã mềm nhũn, mắt cứ muốn nhắm chặt lại.
Phó Hi giơ tay ra đỡ lấy, cắn răng, thầm mắng: “Chết tiệt!”Vệ Ảnh xuống giường gỗ, chống tay cố đứng vững, “Xảy ra chuyện gì rồi?”“Tôi nghi ngờ chỗ này đã bị người ta hạ thuốc, thuốc sẽ theo hơi nước dần có tác dụng, nếu còn ở đây nữa thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
”“Vậy bây giờ phải làm thế nào?”“Ra ngoài đã rồi tính sau.
”“Nhưng bây giờ tôi thế này! ”“Còn chưa lộ hết, bà sợ cái gì?” Vừa nói vừa giơ tay kéo cửa, nhưng đáng tiếc, lúc này đã muộn rồi.
Người phụ nữ váy đỏ sẫm đứng ngoài cửa, thấy vậy mỉm cười, “Hai cô muốn đi đâu? Còn chưa hết giờ mà.
”“Cút đi!” Phó Hi một tay đỡ Vệ Ảnh, một tay giữ trước ngực, giống như con bò mẹ sắp phát điên, bất chấp tất cả xông về phía trước.
Dì Hồng đoán được cô sẽ phản kháng, từ chi tiết cô từ chối rượu được tặng đã có thể thấy được cô là người vô cùng thận trọng, rất từng trải, nhưng không ngờ cô lại sử dụng phương thức gần như liều mạng này.
Bây giờ Phó Hi rất tỉnh táo, mục tiêu duy nhất của cô chính là chạy trốn!Cô không biết mình đã hít phải thứ thuốc gì, cũng không rõ dược lượng là bao nhiêu, không biết được khi nào sẽ phát tác, trước lúc đó, cô phải tranh thủ thời gian, nhanh chóng thoát khỏi hiểm cảnh!Kiểu dựng sào thấy bóng như thế này thì phương pháp thích hợp nhất là tốc chiến tốc thắng.
Dù trong tay còn kéo theo Vệ Ảnh nhưng tốc độ của Phó Hi vẫn không hề chậm lại.
Dồn khí về vùng đan điền, cố gắng gom hết sức mạnh, sau đó – nhắm chuẩn mục tiêu, đá mạnh một cái!Đá trúng vào bộ ngực yêu kiều mềm mại.
Một giây sau, tiếng kêu thảm thiết vang lên, dì Hồng nâng lấy vật thể tròn trịa bên phải, đau đến sắc mặt trắng bệch.
“Bắt lấy con đĩ đấy cho tao! Không được để nó chạy!”Hai bóng người chạy xuyên qua hành lang nhanh như cơn gió, bỏ lại người phụ nữ đang tru tréo thảm thiết như giết heo ở lại phía sau.
“Hi Tử, tôi… không được rồi, bà chạy đi…”Vệ Ảnh lúc trước vẫn nằm trên chiếc sạp xông hơi nên đã hít vào không ít thuốc, nếu không có Phó Hi bảo vệ thì cô đã sớm mềm nhũn chân tay, gục ngã xuống dưới đất từ lâu rồi.
Thấy vẫn còn cả một hành lang dài hun hút mới đến lối ra, kẻ đuổi theo phía sau lại hung hãn, dẫn cô theo sẽ càng thêm mệt mỏi.
“Hi Tử, cứ mặc kệ tôi đi, bà mau đi đi.
”“Câm mồm!” Bỗng nhiên nghiêng đầu, trong đôi mắt trong trẻo có một tia ánh sáng u ám màu đỏ tươi xẹt qua.
Vệ Ảnh giật mình kinh hãi, đối mặt với đôi mắt lộ rõ vẻ hung ác kia, dường như đây là lần đầu tiên cô thấy Phó Hi như vậy thì sau khi hai người quen biết nhau.
Cô chưa bao giờ biết rằng, tiểu bạch thỏ ngây thơ vô hại lại có một bộ mặt hung hãn như vậy!“Nếu còn như thế nữa thì cả hai chúng ta đều không chạy nổi đâu…”“Vệ Ảnh, bà còn nói một câu nữa, có tin tôi bóp chết bà luôn không hả?”“Tôi…”“Còn nói nữa à?” Một tiếng quát tháo khiến Vệ Ảnh hoàn toàn ngậm miệng lại.
“Bà phải cố gồng lên cho tôi, có chết cũng không được dừng lại nghe không! Nếu bà dám từ bỏ, không đợi đám người đó đến, tôi nhất định sẽ tự tay xử lý bà đấy!”Vệ Ảnh trề môi, “Dữ quá…”Phó Hi lạnh lùng liếc nhìn một cái mới làm cho Vệ Ảnh im mồm được.
Sắp rồi!Năm trăm mét…Ba trăm mét…Lối ra đã ở ngay trước mắt, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, lấy hơi chuẩn bị ra đòn tấn công cuối cùng.
Một trăm mét…Năm mươi mét…Cuối cùng cũng đến nơi rồi!Nhưng biến cố đáng sợ nhất luôn xảy ra ở giây phút cuối cùng.
Chờ đón hai người không phải là lối ra mà là một bức tường bằng thịt được xây bởi một đám bảo vệ mặc áo đen.
Triệu Bân đứng đằng sau bức “tường”, bên cạnh là người được hắn kéo từ phòng VIP ra, Tống Bạch, vẻ mặt đang mất kiên nhẫn, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy Phó Hi, anh ta lại đột nhiên trở nên phấn chấn.
Sự kinh ngạc biến thành kinh hỉ, nhưng lại kéo theo một tầng kinh diễm nồng đậm.
Khuôn mặt với đường nét xinh đẹp, đôi mày kiếm càng làm tăng thêm vẻ khí khái, làn da màu trắng tuyết như lớp sương mờ ảo ngưng tụ nơi vách núi, lấp lánh rực rỡ.
Ánh mắt di chuyển xuống phía dưới, Tống Bạch mới phát hiện ra lúc này cô chỉ đang được bao bọc bởi một chiếc khăn tắm mỏng manh!Hai chiếc xương quai xanh tinh tế cứ thế lộ ra trước mắt người khác không hề che đậy, y như cánh bướm rung rinh sắp bay lên, mảng da màu trắng tuyết đâm vào khiến đôi mắt anh ta nhói đau.
Phó Hi đi trước, bảo vệ Vệ Ảnh đang bất động ở phía sau, cho dù một tay cô vẫn còn đang kéo khăn tắm nhưng vẫn không hề có vẻ chật vật.
Cô đứng đó, ánh mắt trong trẻo, tỉnh táo và sáng như đuốc.
“Tránh ra.
” Giọng nói lạnh lẽo mang theo một chút cuồng vọng, ánh mắt sắc bén như dao của Phó Hi nhìn thẳng vào hai người.
Trong mắt Triệu Bân ánh lên sự kinh hãi và tán thưởng, lúc trước, hắn nhìn từ trên lầu hai xuống, cách quá xa, lại cộng thêm chỉ nhìn được lưng nên không rõ ràng lắm, bây giờ đứng gần quan sát, hắn mới từ từ nhận ra được sự đặc biệt của người đẹp này.
Nhìn lần đầu chỉ cảm thấy cô gái này trắng trẻo như cục bột; lần thứ hai nhìn sẽ bị gương mặt thanh tú, xinh đẹp của cô thu hút, đặc biệt là hai hàng lông mày kiếm ngang thẳng và đậm nét, thầm ẩn chứa cái lạnh và trầm trung tính trong nét ưu nhã, thì ra trên đời lại có thể có loại đẹp trai tuấn dật như vậy!Chẳng trách Tống Bạch cứ nhớ thương mãi, ngay cả hắn… cũng không khỏi động lòng.
Khi hai người đánh giá Phó Hi, ánh mắt sắc bén của cô cũng nhìn quét qua họ.
Bỏ qua Tống Bạch có vẻ hơi ngơ ngáo, ánh mắt cuối cùng nhìn thẳng vào Triệu Bân.
“Là anh kêu họ chặn chúng tôi lại sao?”Triệu Bân gật đầu.
Lúc này, dì Hồng cũng đưa theo các binh tôm tướng tép của bà ta, một tay đỡ ngực, một tay chống nạnh, thở hồng hộc chạy đến, mồ hôi đầm đìa.
Nhưng không ai nhìn bà ta, tiêu điểm chú ý đều tập trung lên đôi nam nữ đang đứng đối diện nhau này.
“Anh muốn làm gì?” Phó Hi lạnh mặt, nhả ra từng chữ chậm rãi.
“Không làm gì cả, chỉ muốn mời cô gái xinh đẹp đây uống một ly thôi.
” Triệu Bân tiếp lời, nụ cười đầy vẻ dâm đãng.
“Uống rượu à?” Phó Hi cười, đột nhiên, khóe môi rủ xuống, ánh mắt đột nhiên âm trầm, “Anh bị điên à? Cả họ hàng hang hốc nhà anh bị điên luôn rồi à?”Uống rượu mà cần bỏ thuốc à?Uống rượu có cần làm ra vẻ như vậy à?Phó Hi muốn vả thẳng vào mặt hắn, dựng ngón tay giữa lên!Sắc mặt Triệu Bân trầm xuống, nụ cười cứng ngắc.
Là con trai độc nhất của ông trùm bất động sản, là cậu ấm được nuôi dưỡng bởi núi tiền vàng, đã có khi nào bị người ta chỉ thẳng vào mặt mà chửi như vậy đâu chứ?Huống hồ lại còn là một cô gái!Hắn có thể làm cái đuôi đi theo Tống Bạch, đó là bởi vì cần dựa vào quyền thế của Tống gia, chứ không có nghĩa là có thể để mặc cho bất cứ ai tùy tiện buông lời cuồng ngôn trước mặt hắn!“Con đĩ thối tha, mày muốn chết à?”“Miệng đầy shit!”“Mày đã không chạy thoát được rồi mà còn dám nghênh ngang nữa à?”Nói xong, ra hiệu bằng mắt cho dì Hồng, bảo bà ta dạy cho cô ta một bài học.
Dì Hồng chỉ đợi câu nói này!Bên ngực phải vẫn còn đau đớn co quắp, lại cộng thêm nửa năm trước vừa mới lắp đồ giả, bây giờ chỗ bị đụng trúng vừa sưng lại vừa tê nhức như thể sắp vỡ ra.
Bà ta oán hận liếc mắt nhìn Phó Hi, ánh mắt lộ vẻ dữ tợn, cũng không nói gì, giơ thẳng tay ra đập lên mặt cô.
“Hi Tử, cẩn thận!”Cùng với tiếng kinh hô của Vệ Ảnh, tiếng phụ nữ gào khóc thảm thiết vang lên.
Nhưng người kêu lên không phải là người đáng ra bị đánh - Phó Hi.
Chỉ thấy làn váy đỏ lướt qua một đường cong ưu mĩ, dì Hồng đỡ ngực lùi lại phía sau mấy bước, cho đến khi lưng chạm vào mặt tường mới miễn cưỡng đứng vững lại được.
Bỏ qua gương mặt vặn vẹo kia thì bà ta cũng có chút vẻ yếu ớt của Tây Thi, đáng tiếc lại bị dấu chân đạp vào ngang ngực kia làm hỏng mỹ cảm.
Phó Hi bình tĩnh thu hồi chân phải, khiến quần chúng được dịp hiểu biết về cảnh giới cao nhất của động tác “xoạc chân”, nhìn đôi chân đó mà xem, vừa thẳng lại vừa dài, quan trọng nhất là có thể đứng mà xoạc chân nữa.
Không chỉ đẹp mắt mà còn vô cùng chuẩn xác.
Sắc mặt Triệu Bân không vui nhưng Tống Bạch lại không nhịn được bật cười thành tiếng, bờ môi tùy ý cong lên, vẫn kiềm chế cố nhịn xuống.
Phó Hi nhìn về phía anh ta.
“Hình như cô rất giỏi ấy nhỉ?”“Không tính là giỏi giang gì, nhưng xử lý một mụ già thì không thành vấn đề.
”“Đã từng tập à?”“Anh đoán xem.
”“Không ngại uống với tôi một ly chứ?”“Ai mời?”“Tôi.
”“Đây là cách thức anh mời người ta sao?”“Xin lỗi, tại họ quá gấp gáp rồi!”“Thế thì sao?”Ánh mắt nhẹ bẫng của Tống Bạch nhìn sang Triệu Bân.
Người kia liền hiểu ý, dù trong lòng giận dữ nhưng cũng buộc phải nhịn lại, nhìn dáng vẻ Tống Bạch thì có vẻ đang muốn bảo vệ cô ta.
Triệu Bân giơ tay lên, đám vệ sĩ mặc áo đen lùi về phía sau ba bước.
Trong lòng Đàm Hi hơi ổn định lại.
Nhưng dường như dì Hồng bỗng nhiên nhớ ra điều gì, cười đầy kỳ quái.
“Con nhãi ranh chết tiệt, đừng có lãng phí công sức nữa, tao xem mày còn cầm cự được bao lâu? Trong ba phút nữa, Thần Tiên Túy sẽ phát huy tác dụng, ngọc nữ biến thành kỹ nữ, đến lúc đó, đến lượt mày sẽ phải cầu xin đàn ông!”Phó Hi yên lặng chửi thề một câu!Thực ra, tình hình còn nguy ngập hơn cả mụ già kia nói!Khi ý thức được mình đã bị bỏ thuốc, cô đã cảm thấy tay chân mềm nhũn, lại trải qua thời khắc sinh tử đó, máu nóng sôi sục lưu chuyển trong cơ thể khiến cho công hiệu của thuốc càng được hấp thu nhanh hơn, cho nên bây giờ, ngoài việc chân tay mất sức ra, cô còn mơ hồ cảm nhận được một luồng khí nóng đang không ngừng từ bụng dưới dồn lên phía trên.
Cố dằn lòng lại, cắn lên đầu lưỡi, cảm giác đau đớn khiến cô tạm thời giữ được sự tỉnh táo.
Mỉm cười cong môi, đôi mắt sáng trong.
Ánh mắt xuyên qua đám người, cuối cùng dừng lại trên người Tống Bạch, thẳng tắp không hề sợ hãi.
Anh nói, muốn mời tôi uống rượu?”“Mỹ nữ có chịu nể mặt không đây?”“Bảo đám người đó cút đi.
”Ý cười trên mặt Tống Bạch dần thu lại, “Ông đây thương phụ nữ, nhưng không chiều phụ nữ…”“Vậy à? Đáng tiếc quá…”“Nhưng mà,” Bỗng chuyển đề tài, “Cô là ngoại lệ.
”Trong ánh mắt quỷ dị của Triệu Bân, Tống Bạch đón lấy ly rượu vang đỏ trong tay nhân viên phục vụ đi về phía cô.
“Uống hết ly rượu này, tôi sẽ thả cô đi, thế nào?”“Cả cô ấy nữa.
” Phó Hi nhìn sang Vệ Ảnh, đôi má cô gái nhỏ giờ đây đã ửng đỏ, hai mắt mơ màng.
“Được.
”Những khớp xương trên tay của người đàn ông rất rõ ràng,, trắng đến mức khiến người ta sợ hãi, ly rượu vang nho Burgundy hình quả khinh khí cầu vững chắc trong tay anh ta, nhưng 10 ounce không phải là dung lượng lý tưởng nhất, hơn nữa chiếc ly đã bị rót đến đầy miệng.
Đầy một ly rượu màu đỏ rực tỏa ra hương thơm nồng đậm ngây ngất cực hạn.
“Uống cạn.
Để lại một giọt thôi thì hôm nay cô đừng hòng ra được khỏi cửa.
” Hời hợt qua loa nhưng lại không che đậy nổi sự quái đản.
Anh ta chướng mắt với Triệu Bân nhưng lại rất vừa lòng với món quà này.
Miếng ngon đã dâng đến tận miệng, anh ta chẳng có lý do gì không mở miệng đón nhận cả.
Ánh mắt Phó Hi chợt lóe sáng, tâm tư gấp rút chuyển động.
Cô còn chưa ngốc đến mức tin vào lời người đàn ông này nói, tốn nhiều nước bọt như vậy, chẳng qua chỉ là kế hoãn binh mà thôi.
Đồng tử hội tụ tại một đám tia sáng, nhưng trong chớp mắt đã tiêu tan hoàn toàn.
Cô bỗng nhiên cười rộ lên, dáng vẻ khổ sở.
Hàng mi dài rậm khẽ động giống như sợi lông vũ khẽ lướt qua trái tim người đàn ông, Tống Bạch hít sâu một hơi, dục hỏa nơi bụng dưới xộc thẳng lên trên đầu!“Được, tôi uống.
”Giơ tay ra đón lấy.
“Dám ức hiếp Hi Tử! Chết tiệt!” Không biết Vệ Ảnh lấy từ đâu ra sức lực, nhào lên đâm thẳng vào vùng bụng Tống Bạch, thở hổn hà hổn hển như con bò mẹ bị kích động.
Ánh mắt Phó Hi đột nhiên âm trầm, nhanh chóng đoạt lấy ly rượu trong tay người đàn ông, tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên, một giây sau, mảnh vỡ đã đè vào cổ họng Tống Bạch.
“Không ai được đến đây! Ai dám tiến lên một bước, tôi sẽ giết chết hắn!”Đôi mắt Phó Hi đỏ rực lên, một tay nắm chặt mảnh vỡ, một tay kẹp chặt qua cổ người đàn ông, “Đặt tất cả những thứ trong tay xuống, lùi về phía sau! Có nghe thấy không?”Siết chặt tay, mảnh vỡ cứa vào da thịt, một đóa hoa nhỏ màu đỏ tươi chảy ra từ cổ người đàn ông.
Sắc mặt Triệu Bân trắng bệch!Tất cả ném hết đồ đi! Lùi về sau!”Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất – toi rồi!Nếu Tống Bạch có mệnh hệ gì thì Tống gia tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!Dì Hồng cũng không màng đến đau đớn nữa, co rúm lại trong một góc, vẻ mặt sợ hãi, ánh mắt nhìn Phó Hi như đang nhìn một người chết.