Vạn Kiếp Nhất Mộng
- Vậy nhóc bị bệnh gì?Nói ta nghe coi?
An Thuỳ hừ một tiếng,bĩu môi nói:
- Huynh nhìn cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu tuổi mà nói nghe thật lớn a.Đừng có coi người ta là trẻ con như thế!
Hắn chặc lưỡi,không chút quan tâm đáp:
- Ngươi còn không phải là một cái hàng thật giá thật tiểu oa nhi?Giờ mau nói ngươi bị cái bệnh gì.Ta là bác sĩ,không phải thầy bói.
An Thuỳ bỗng đỏ mặt đung đưa thân thể nhỏ nhắn trên ghế một lúc rồi ngập ngừng hỏi:
- Huynh là y sư mà không nhìn ra sao?
Hắn nheo mắt đáp:
- Nhìn ngươi da dẻ hơi tái,bước đi nặng nề,hơi thở cạn lại gấp.Nếu ta đoán không sai thì hẳn là đang bị táo bón.
-...
An Thuỳ im lặng một lúc rồi bỗng ô ô khóc lên:
- Ô ô~Đã gần một tuần chưa ị ị rồi.Có phải muội sắp chết rồi không?Ô ô~Người ta không muốn chết a!
- Bình tĩnh đi.Chưa có ai chết chỉ vì táo bón vài ngày đâu.Giờ thì đưa tay ra xem nào.
An Thuỳ cảnh giác nhìn hắn:
- Đưa tay?Để làm gì?Muội rất sợ đau a!
- Bệnh của ngươi có thể tự khỏi sao?Hơn nữa đây là cách đơn giản nhất.Ta có những thủ đoạn chữa bệnh mà ngươi không bao giờ muốn nếm thử đâu.
Hắn dùng ngón tay ấn vào huyệt Hợp Cốc của An Thuỳ rồi truyền nội lực vào.Nàng chỉ cảm thấy một dòng nước ấm chạy vào bàn tay sau đó nhanh chóng di chuyển đi khắp thân thể.
- Muội cảm thấy...Không xong,muội muốn đi mao xí...
- Nhà vệ sinh ở trong.Đi thẳng,rẽ trái,của nữ bên phải.
An Thuỳ vội ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.Thế nhưng khi nó chỉ vừa đi được nửa đường thì hắn bỗng nghe thấy một tiếng “Bủm” rất vang.Sau đó là tiếng khóc thảm thiết:
- Ô ô~Chán ghét...Ô ô~
- Đợi tý ta mua quần cho mà thay.
Hắn nói vọng vào rồi thở dài:
- Mới mở hàng đã thấy lỗ rồi.
Hắn nhàm chán ngồi ngủ gà ngủ gật một lúc thì bỗng nghe tiếng bước chân.Mở mắt ra thì thấy An Thuỳ ôm trên tay một con mèo vằn nhỏ rụt rè tiến lại gần hắn:
- Muội vừa tìm thấy con mèo này trốn sau khe cửa. Huynh nhìn thử xem,hình như nó bị bệnh rồi hay sao ấy.
- Mèo?Ta tưởng chỉ có chó thích ăn phân thôi chứ?Không lẽ bây giờ mèo cũng có thú vui tao nhã này?
-...
An Thuỳ ngượng ngùng đưa con mèo ra trước mặt hắn.Con mèo trông thấy hắn thì đột nhiên giãy nảy lên quờ quạng mấy cái khiến bộ mặt vốn đã không đẹp trai của hắn suýt chút nữa thì bị cào nát bét.
- Con mẹ nó!
Hắn buột miệng chửi thề.Tuy là kinh nghiệm chiến đấu phong phú thế nhưng một con mèo cứng đờ như đã chết lại bất ngờ lồng lộn lên khiến hắn dù tỉnh táo đến mấy cũng không khỏi bị bất ngờ.
- A!Tuyệt quá!
- Tuyệt?Suýt chút nữa là nó cào rách mặt ta rồi đấy!
An Thuỳ rụt rè đáp:
- Xin lỗi.Tại vừa nãy nó cứ cứng đơ làm muội tưởng nó sắp tiêu rồi.
Hắn nhận lấy con mèo,buồn bực nói:
- Nhưng chuyên ngành của ta không phải là thú y.Nếu không khỏi thì đừng có ăn vạ nhé.
Con mèo lập tức giãy nảy lên định cào cấu loạn xạ thế nhưng hai bàn tay như gọng kìm của hắn đã túm chuẩn xác vào sau gáy khiến nó không thể cử động được.
- Nhóc biết không.Người ta đồn rằng mắt mèo là tấm gương phản chiếu cõi âm.Nếu nhìn vào linh hồn sẽ bị cuốn sang thế giới khác.
Hắn đang vừa nói nhảm vừa nheo mắt nhìn sâu vào cặp mắt mèo to tròn lấp lánh thì bỗng xuất hiện một lực hút vô hình vồ lấy và dìm hắn xuống.Lực hút ma quái cứ thế lôi hắn xuống thật sâu,đến khi dưới chân cảm nhận được mặt đất cứng rắn thì cơ thể hắn đột ngột dừng lại.Sương mù tan đi giúp hắn nhìn cảnh vật xung quanh được rõ ràng hơn.
Hắn nhận ra mình đang đứng trước một căn nhà ba gian hai chái thấm đẫm phong sương.Trên những lớp vách thì gỗ đã tróc ra từng mảng đung đưa theo gió,còn mái ngói lâu đời thì đã bị nhiều mảng rêu xanh phủ kín.Tán lá rộng của những cây cổ thụ xung quanh giống như những bóng người ma quái giang tay ôm lấy cái khuôn viên rộng lớn nhưng đượm vẻ âm u lạnh lẽo.
- Vậy ra đây là cái nhà ma trong thành?Trông cũng hoành tráng quá nhỉ.
Hắn tiến lên một bước.Bỗng cảm thấy bàn chân chạm phải một màng chắn vô hình.Tấm màng này mỏng như tơ nhện,trong suốt vô hình.Nếu không phải người có giác quan nhạy bén thì nhất định sẽ không cảm nhận được.
Đang đi bỗng gặp cản đường,hoặc là nguy hiểm,hoặc là bẫy.Chứ nhất định không có kẻ rảnh rỗi tự nhiên bày ra hù doạ người qua đường.Thế nhưng mặc dù biết có đến chín phần là nguy hiểm hắn vẫn kiên định hạ chân xuống,mạnh mẽ phá huỷ tấm màng mỏng kia.
Màng chắn vừa huỷ,lập tức từ bốn phía xuất hiện vô số luồng gió âm lao tới cắt vào da thịt hắn đau rát không thể tả.Thế nhưng hắn không hề hoảng sợ vì biết rõ đây chỉ là ảo cảnh tác động vào linh hồn,mà luận về linh hồn thì hắn tự tin không thua bất cứ ai.
Âm phong nhận thấy không làm gì được hắn thì lập tức hội tụ hoá thành hình dáng một bộ xương đen ngòm.Bộ xương cao đến hai mét,tay chân như cột đình,đôi tay vừa thô vừa dài như càng tôm,đã vậy trong lồng ngực còn không ngừng tản ra khí đen cực kì ma quái.
Oán linh nhìn thì giống nhau nhưng kì thực có rất nhiều loại.Kẻ trước mắt hắn khi còn sống chắc chỉ là một người không có ý chí tiến thủ,lại được chết quá dễ dàng nên ý niệm vô cùng yếu ớt.Kết quả là tạo ra một oán linh yếu nhớt không có tính khiêu chiến.
Loại oán linh này tuy là biến ảo đa đoan nhưng lại không có khí thế của kẻ mạnh.Vậy nên dù có biến hoá trở nên đáng sợ đến đâu thì cũng chỉ là một con hổ giấy mà thôi.
- Nhát ma ta?Sợ truyện không đủ tính hài hước sao?
Cửu Tử Tà Công tầng thứ chín – A Tỳ Tuyệt Ngục
Từ lỗ chân lông của hắn tản ra tử khí nồng đậm mơ hồ tạo thành một cái đầu lâu khổng lồ phía sau lưng.Đây là bởi vì hắn đang ở trong không gian tưởng tượng nên mới có thể theo bản năng bộc phát tầng thứ chín của Cửu Tử Tà Công.Chứ còn ở hiện thực thì chắc phải còn rất lâu hắn mới có thể đạt được tới cảnh giới này.
Lại nói,A Tỳ Địa Ngục còn có tên khác là Vô Gián Địa Ngục,nghĩa là liên tục,không gián đoạn.Đặt tên như vậy một phần là để cho đủ chín tầng địa ngục,một phần là vì khi đạt tới cảnh giới này năng lực phản ứng và tốc độ ra đòn đều tăng đột biến nên có thể liên tục nhét hành vào mồm đối thủ.Đó chính là ý nghĩa sâu xa của cái tên A Tỳ Tuyệt Ngục.
Tuy nhiên có một công năng khác của Cửu Tử Tà Công mà không phải ai cũng biết.Bởi trên đời có được mấy kẻ điên đi luyện môn võ công này đâu mà biết.Đó chính là khả năng thôn phệ âm khí để cường hoá bản thân.
Toàn bộ hắc khí trong tầm mắt nhanh chóng tập trung lại thành một luồng khí xoáy bao quanh hắn.Oán linh kia chống cự được một thoáng sau đó vỡ nát rồi bị cuốn vào lốc xoáy.Lốc xoáy bốc cao gần như đã hút tất cả bóng tối vào người hắn,trả lại một khuôn viên tràn ngập nắng vàng.
- Chậm đã.Chưa xong nhanh vậy đâu.
Hắn hấp thụ gần như toàn bộ âm khí của oán linh kia cho tới khi bóng tối bị thu gọn lại chỉ còn quanh quẩn trong căn nhà ba gian.Chứng tỏ nơi đây chính là hang ổ của đám ma cô và cũng chính là lí do để hắn mở cái tiệm thuốc bé tẹo này.
Suy nghĩ một lúc,cuối cùng hắn quyết đoán bước vào.Căn nhà tuy rất rộng nhưng cũng có giới hạn,ấy thế mà hắn đi thẳng một hồi lâu vẫn chưa tới điểm tận cùng.Chỉ thấy càng bước càng tiến sâu vào trong bóng tối,cũng không chạm phải vật dụng gì.Có lẽ ngay từ đầu nơi đây đã chẳng phải căn nhà,chỉ đơn giản là một không gian rộng lớn dùng để bẫy linh hồn người khác.
Khi hắn đang phân vân có nên dùng biện pháp mạnh để thoát ra không thì đột nhiên bên cạnh xuất hiện một đốm lửa xanh.Sau đó có rất nhiều đốm lửa thi nhau xuất hiện,cũng phải có đến vài ngàn cái bao vây hắn ở giữa.
(Không có năng lượng dao động.Mấy thứ này đã ở đây từ bao giờ?)
Mỗi đốm lửa hoá thành một quỷ hồn lao vào hắn.Quỷ hồn này không có hình hài cụ thể,chỉ là một ngọn lửa bao quanh một cái đầu lâu há to miệng đầy răng lởm chởm sắc như dao cạo.Tuy không có khả năng công kích vật lí,thế nhưng đem doạ người thì cũng có chút tác dụng.
Hắn vung tay đấm vào một quỷ hồn.Lập tức nó tan ra như sương khói sau đó hồi phục ngay lập tức.Vô số quỷ hồn tràn đến đè trùm lên hắn khiến cảnh vật trước mặt hắn chỉ còn là một mảng màu xanh chói mắt của những ngọn lửa ma trơi.
(Quả nhiên là ảo giác.Linh hồn lực không mạnh lắm nhưng lại rất quen.Lạ thật.)
Nhật Nguyệt Thần Giám – Đại Vũ Trụ:Giãn nở
Vì Cửu Tử Tà Công không hấp thụ được ảo ảnh nên hắn quyết định thổi bay toàn bộ quỷ hồn đi.Sự giãn nở mạnh mẽ của không gian khiến cho toàn bộ ảo ảnh bị xé ra thành vô vàn mảnh nhỏ rồi tan biến.
Hắn hít một hơi thật sâu rồi nói lớn hết mức có thể:
- Xem ra ta đã đi đến mắt trận rồi nhỉ?Vậy bây giờ ngươi tự ra hay để ta phá tan tành cái trò quỷ ám của ngươi?
Một tiếng thét rùng rợn đáp lời hắn.Sau đó khung cảnh xung quanh đột nhiên biến thành một căn phòng kín đầy ngập máu.Máu tanh nồng tràn vào mũi miệng hắn khiến hắn không thở nổi.
(Lại mấy trò cũ mèm này...)
Đang định lật kèo thì đột nhiên một luồng sáng loé lên trước mặt hắn.Từ trong biển máu bỗng xuất hiện một người phụ nữ sáng rực như mặt trời.Người phụ nữ như một cái đèn cao áp chậm rãi bay về phía hắn khiến hắn không thể mở nổi hai mắt.Oán khí ngút trời hoà cùng máu tươi từ từ thấm vào da thịt xương tuỷ hắn khiến hắn khó chịu tới phát điên.
Bỗng oán khí biến mất vô tung vô ảnh.Hắn chợt nhận ra bản thân đã trở lại ngồi trên chiếc ghế mua từ cửa hàng đồ gỗ cũ.Trên tay là con mèo đang giương đôi mắt tròn xoe nhìn hắn đầy tò mò.
- Nhìn gì hả mèo ngu?Mày không biết là bản thân vừa rơi vào cảnh hung hiểm tới mức nào đâu.
Con mèo rõ là không đủ khả năng giao tiếp để đáp lời hắn.Nó vừa giãy nảy vừa meo meo hai tiếng như muốn nói: “Ngươi là thằng bỏ mẹ nào?Sao lại dám chạm chạm tay bẩn vào người quàng thượng?”.
- Oa!Chỉ nhìn vài giây mà đã chữa được bệnh!Huynh quả là thần y a!
(May mà con mèo không chạy loạn.Bằng không thì chắc cả cái thành này bị ám rồi.)
Hắn mệt mỏi ngã ra ghế.Mùi tanh tưởi nơi cuống họng vẫn khiến hắn cảm thấy hơi căng thẳng.
- Phải rồi.Tiền chữa bệnh a.
An Thuỳ dốc ngược cái túi thơm màu hồng đổ ra bàn một núi nhỏ tiền xu rồi ngây ngô hỏi:
- Từng này đủ chưa hả thần y?
- Không cần đâu.
Hắn vươn tay bứt mấy sợi lông khiến con mèo bất bình méo méo lên mấy tiếng:
- Một nhúm lông mèo là đủ.
Con mèo giãy mạnh một cái nhảy khỏi tay hắn rồi lao nhanh ra cửa.An Thuỳ thấy thế vội kêu lên:
- Tiểu Miêu đừng chạy a!
- Mèo là loài hoang dã.Nếu nó đã muốn đi thì giữ lại cũng vô dụng.
- Nhưng nó là mèo hoang.Thật tội nghiệp a.
Lời của hắn tuy rất có đạo lí nhưng cũng không đủ để xua tan sự nuối tiếc trong thanh âm của An Thuỳ.Cũng phải thôi,đâu phải bé gái nào cũng đủ trình độ chống lại vẻ đẹp mều của quàng thượng.
Bất quá trẻ con dễ nhớ dễ quên.An Thuỳ cũng không phải loại người vì một chuyện không vui mà rầu rĩ cả một ngày.Lập tức quay nhìn sang hắn cười tủm tỉm nói:
- Quả đúng là thần y.Hành xử thật khác người a!Bất quá thần y cũng phải ăn cơm,chỗ tiền này muội giữ một nửa,huynh cầm một nửa.Bằng không muội...muội sẽ rất không vui!
Hắn trầm mặc nhìn thân ảnh linh lung khả ái của An Thuỳ tung tăng rời đi.Một đoá hoa tinh khiết đâm chồi giữa cái thế giới điên loạn này.Thật khiến cho người ta không thể không lo.
Cầm nhúm lông mèo đi ra cửa.Ở cách đó không xa là Bạch Hổ đang khản giọng hô hào dụ khách.Dĩ nhiên là hắn chẳng thèm bận tâm đến ánh mắt đầy địch ý của con bé.Bình tĩnh tự tin khoe cá tính,hắn ngẩng đầu bốn mươi lăm độ thổi mấy cọng lông mèo bay lên bầu trời xanh.