Vô Địch Thật Tịch Mịch
Nhóm dịch: Ẩn Môn
Sau một thân cây nào đó.
Lâm Phàm lặng lẽ chờ đợi, cảm thấy mình càng ngày càng suy yếu, xem ra nhát kiếm kia khá chí mạng.
Theo phán đoán, đối phương nhất định là một cường giả Địa Cương cảnh, đã tu luyện ra nguyên lực. Và nguyên lực ấy đang dần từ bên ngoài phá hủy cơ thể hắn. May mà hắn đã không còn cảm giác đau, nếu không thì có mà đau đến chết mớt.
- Tên chết bầm này rốt cục ở đâu ra vậy, hình như mình chưa từng chọc gì đến hắn. - Lâm Phàm có chút ngờ vực, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Hắn cảm nhận được kẻ kia bừng bừng sát khí liên tục nhắm vào mình, rõ ràng là muốn giết chết mình.
- Trời ạ! Kiếp trước rốt cục ta đã gây ra chuyện kinh thiên động địa gì mà giờ cứ gặp phải toàn những kẻ quái lạ, thực đáng buồn. - Lâm Phàm có chút bi thương, nhưng không còn cách nào khác, gặp chuyện này đành phải đối mặt, nếu không chỉ có đường chết.
Chỉ là thực lực chiến đấu của đối phương khá cao, e rằng bản thân đấu không lại.
Tuy rằng đã tu luyện “Lang Nha Bổng mạnh mẽ” đến cấp tám, nhưng chỉ dựa vào một môn công pháp Nhân Giai mà muốn chọi với trời thì đúng là có mà nằm mơ.
Liễu Phong đứng ở đó, cảm nhận mọi thứ xung quanh, hắn theo đến tận đây chính là để báo thù rửa hận.
Thân là đệ tử ngoại môn nhất phẩm, tu vi đạt đến Địa Cương cảnh tầng một, ở ngoài môn phái, thực lực thuộc loại hàng đầu. Để có được sức mạnh tầm cỡ này hoàn toàn do hắn tính toán sắp đặt.
Hắn tập hợp tay sai tạo nên một lực lượng hoạt động cách xa môn phái hàng chục dặm, chuyên cướp bóc lượng lớn tài sản các đoàn thương nhân đi qua rồi dùng cho việc tu luyện.
Khi bị môn phái truy bắt chúng cũng không hề sợ hãi. Nếu là một đệ tử thực lực kém nhận nhiệm vụ lập tức sẽ bị chúng giết hại. Nếu gặp phải người có thực lực mạnh thì bọn đạo tặc sẽ tạm thời lẩn trốn, còn lỡ hắn có mặt thì đương nhiên giết chết luôn.
Cho tới nay vẫn chưa hề gặp phải chuyện gì.
Nhưng hắn lại không ngờ tới, tên đệ tử Tôi Thể tầng 6 này lại phá tan thế lực mà hắn cất công gây dựng, thử hỏi hắn sao có thể nhịn được.
Do đó liền theo dấu đến đây, cuối cùng nhân cơ hội ra tay chớp nhoáng.
Hắn căn bản không hề để tâm đến những người đồng môn đang bị trọng thương, đợi giết xong tên khốn Lâm Phàm này hắn sẽ quay lại giết sạch toàn bộ bọn họ.
Lúc này, đầu óc Lâm Phàm đột nhiên nhạy bén hẳn lên, nhất định phải tính kế, không tính kế thì chỉ có nước vào nồi. Đối thủ là cường giả Địa Cương cảnh, còn mình chỉ là Tôi Thể tầng tám, chắc chắn là đánh không lại.
- Có cách rồi.
Lâm Phàm nở nụ cười, đối phó với kẻ này, sao có thể không dùng đến trí thông minh cao siêu của mình chứ.
Rắc!
Hắn cố ý dẫm vào một nhánh cây, tiếng động răng rắc ấy lập tức truyền đến tai Liễu Phong.
Liễu Phong mắt lóe lên tia sáng, tập trung hướng về phía trước, nhếch môi cười lạnh. Thì ra là trốn ở đó, lần này xem ngươi chạy kiểu gì.
Nhưng trong tích tắc.
Liễu Phong nhíu mày, không hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mắt, tên đệ tử kia hình như vẫn chưa phát hiện ra hắn, đã thế trong tay còn cầm một cây đèn kì quái.
Lâm Phàm cẩn thận ngó qua ngó lại, lẩm bẩm:
- Đáng ghét, đáng ghét ghê gớm, tên khốn kia đuổi giết mình làm đéo gì không biết. Hiện giờ thương tích quá nặng rồi, đành phải dùng Thần Đèn đến thực hiện nguyện vọng thôi.
Liễu Phong vừa chuẩn bị động thủ, nghe thấy thế liền đột ngột dừng lại, trong lòng nghi hoặc:
- Thần Đèn? Nguyện vọng? Cái quái gì thế?
Trong mắt hắn, tên khốn này giờ đã là cá nằm trên thớt, muốn trở mình cũng chẳng có chuyện đấy.
Muốn giết muốn sống, hắn chỉ cần đến một chiêu võ. Lúc này hắn liền ẩn mình xem xem rốt cục thằng nhóc kia muốn làm gì, sau đó liền nghe thấy chuyện khiến hắn kinh ngạc.
- Thần Đèn Aladdin, thần vật duy nhất trong chư thiên vạn giới có thể thực hiện điều ước, huyền diệu vô cùng. Nay bản thân ta bị trọng thương, Thần Đèn hãy khiến ta hồi phục lại. -
Lâm Phàm lẩm bẩm, tựa như muốn để người khác nghe thấy.
Sau đó dùng ngón tay chà Thần Đèn, miệng lảm nhẩm:
- Thần Đèn pa pa, Thần Đèn pa pa, người mau xuất hiện đáp ứng nguyện vọng của ta.
Liễu Phong chau mày, vẫn chưa hiểu chuyện gì, đột nhiên trợn tròn hai mắt kinh ngạc, sững người không tin được.
Từ trong miệng bình tỏa ra một làn khói trắng, một người đàn ông ngực trần đầu đội mũ xanh, khoanh tay trước ngực chui ra.
- Hỡi người phàm kia, hãy nói ra nguyện vọng của ngươi.
- Thần Đèn pa pa, ta muốn hồi phục vết thương.
- Nguyện vọng này của ngươi quá là đơn giản. Hãy cầm vũ khí của ngươi lên mà tự đập mình một nhát, ngươi sẽ hồi phục lại.
Liễu Phong cảm thấy đây là một loại tà vật khiến cho đối phương tự sát, nhưng đột nhiên hắn trợn mắt kinh ngạc. Tên nhóc kia lại dùng Lang Nha Bổng đập vào đầu thật, máu văng tung tóe, ngủm củ tỏi ngay tắp lự.
Liễu Phong ngây cả người, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, hắn muốn xông ra nhưng kiềm chế lại được.
Đột nhiên!
Hắn trợn tròn mắt, trước mắt hắn, tên nhóc vừa mới tự sát kia đang đứng dậy, vết thương trên người đã biến mất hoàn toàn.
- Bảo bối, thực sự là bảo bối sao? - Liễu Phong phấn khích tột cùng, dường như hắn đã phát hiện ra một thứ vô cùng lợi hại.
- Ai vậy? - Lâm Phàm đã phát hiện ra Liễu Phong từ lâu, cố ý quay đầu lại.
Mà Liễu Phong thì không chờ được nữa, lập tức bước ra từ chỗ tối, cười tủm tỉm, ánh mắt tham lam nhìn cây Thần Đèn vàng trong tay Lâm Phàm.
Bây giờ hắn chỉ muốn có được Thần Đèn.
Nếu hắn sở hữu được Thần Đèn, Viêm Hoa tông là cái thá gì, Nhật Chiếu tông là cái thá gì, cả thế giới này cũng là cái thá gì, hắn muốn làm thần của cả thế gian.
Trở thành vị thần tối cao.
Lâm Phàm nhìn thấy Liễu Phong, nhất thời lộ vẻ hoảng loạn, vội vàng giấu Thần Đèn vào trong ngực, giọng nói có chút căng thẳng:
- Ngươi... ngươi rốt cục là ai? Chẳng lẽ ngươi đã ở đây từ lâu rồi?
- Khà khà! - Liễu Phong cười lạnh - Đưa Thần Đèn cho ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi.
- Không được, ngươi đừng có nằm mơ, ta nhất quyết không đưa cho ngươi. - Lâm Phàm gào to, biểu cảm vừa nhìn đã biết đúng kiểu không đành lòng giao nộp đồ.
Liễu Phong quả quyết đây chính là thần vật tuyệt thế, nhất định phải có được thần vật vô song này. Sao có thể để thần vật trên tay một kẻ phế vật chứ.
- Vậy thì ngươi đi chết đi. - Liễu Phong không phí lời nữa, thân hình di chuyển trong nháy mắt, tốc độ nhanh đến mức đáng kinh ngạc.
Lâm Phàm trong lòng ngậm ngùi, đây chính là thực lực của người đã đạt tới Địa Cương cảnh, tốc độ siêu việt không gì sánh được, người ở Tôi Thể cảnh căn bản không thể ngăn cản.
Nhưng hắn lại không sợ.
- Ai sợ ai, đến đi. - Lâm Phàm vung Lang Nha Bổng xông lên, hắn muốn xem sự chênh lệch giữa hắn và Địa Cương cảnh rốt cục lớn đến mức nào.
Ầm!
Hai người cùng xông tới một chỗ.
- Không biết tự lượng sức. - Liễu Phong cười lạnh, tay trái giơ lên một chưởng, bùng nổ nguyên lực tung thẳng tới lồng ngực Lâm Phàm.
Lâm Phàm không ngờ Địa Cương cảnh lại mạnh như vậy, căn bản không có cơ hội phản kháng.
Thôi bỏ đi bỏ đi, không cứng với thằng này nữa, chết cho mau rồi tiếp tục thực hiện mưu kế của mình vậy.
Một chưởng giáng xuống, lồng ngực Lâm Phàm lập tức bị đè xẹp lép, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều nổ tung, máu văng tung tóe.
Lâm Phàm nằm trên mặt đất, đôi mắt lóe sáng như thể không dám tin chuyện vừa xảy ra:
- Thì ra… Ngươi lại mạnh như vậy.
- Thật lắm lời. - Liễu Phong không do dự, vút một tiếng thanh trường kiếm trong tay hắn liền đâm xuyên người Lâm Phàm, ghim thẳng xuống mặt đất.
Cây Thần Đèn vàng chói lọi rơi ra từ trong ngực Lâm Phàm.
Liễu Phong nhìn thấy thần vật liền vô cùng phấn khích, lập tức nhặt lên, khuôn mặt lộ rõ vẻ hưng phấn điên cuồng.
Thần vật là của ta rồi.