Chương 46: Sao mà khó giao tiếp thế này!

Vô Địch Thật Tịch Mịch

Nhóm dịch: Ẩn Môn

Mặt trời nhô lên, bầu trời dần sáng hẳn.

Lâm Phàm đã sắp tẩu hỏa nhập ma rồi, hai mắt trừng to như sắp tóe ra lửa.

- Mày rốt cục có chịu thành công hay không. - Hắn muốn sụp đổ, thực nghiệm cả một đêm, số lần chết thì khỏi nói. Nhưng đừng có bắt nạt người khác quá đà vậy chứ, ít nhất cũng để bố thành công một lần được không.

Một lần cuối cùng, nếu không thành công, thì đi chết đi.

Đột nhiên!

Ngay khi Lâm Phàm sắp rơi vào trạng thái cuồng bạo, cảnh tượng khó tin đã xảy ra.

Phần còn trống trong “Bí kíp sáng tạo công pháp Nhân Giai” đột nhiên xuất hiện một hàng văn tự:

“Kim Thân Tôi Thể Quyết: Thân thể tăng trưởng, Kim Cương Bất Hoại, điểm khổ tu +3

Thượng phẩm Nhân Giai.”

- 6666... - Vừa thấy lời giới thiệu này, cả người hắn như sắp bay lên, tuyệt quá đi mất, không còn gì để nói, ngon lành cành đào.

Tu luyện một giây bằng 3 điểm điểm khổ tu.

Một phút được 180 điểm, một giờ chính là 10800 điểm, thời gian để đề tăng tu vi, giảm bớt không ít.

Rất tốt.

Lâm Phàm cảm thấy thật mỹ mãn, vất vả lâu như vậy, rốt cuộc tạo ra công pháp Thượng phẩm Nhân Giai, dù thế nào thì hắn cũng đã rất là thỏa mãn.

Trong tông môn, đệ tử Tôi Thể cảnh chủ yếu đều tu luyện “Tôi Thể quyết”, tốc độ tu hành chậm hơn mình rất nhiều. Hơn nữa sức mạnh của mình không ngừng tăng lên, còn có thêm cái Kim Cương Bất Hoại, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy toàn thân phấn khởi.

Nơi ở của Hoàng Phú Quý.

Tên đệ tử sai vặt vừa nhìn thấy sư huynh đang bận rộn, liền hấp tấp chạy tới, mặt a dua nói:

- Sư huynh, để ta lo cho, lần này nhất định có thể bán đống sắt vụn này đi.

Đống sắt vụn xếp đống ở trong này, hắn cũng hơi chướng mắt, nhưng đa phần gia sản của Hoàng sư huynh hầu như đã bỏ hết vào đây, nếu vứt đi thì cũng quá đáng tiếc.

Hắn thân là sai vặt trung thành, tất nhiên cần giúp sư huynh thoát ưu giải sầu:

- Sư huynh, hãy tin tưởng ta, ta đã tìm hiểu rõ ràng, vài đệ tử của Luyện Khí đường hiện tại đang cần gấp sắt vụn, khẳng định sẽ thu mua với giá cao.

Hoàng Phú Quý trừng mắt nhìn:

- Đừng ăn nói lung tung, nhanh chóng sắp xếp, theo ta đi sang bên Lâm sư đệ.

Thân là sai vặt, đương nhiên là phải có con mắt sắc bén quan sát bốn phương tám hướng, năng lực nhìn mặt đoán ý là không cần phải nói. Xem cái kiểu của Hoàng sư huynh lúc này nhất định là muốn đi gây phiền toái với tên kia, dùng sức mạnh chèn ép, bắt đối phương mua hết đống sắt vụn này.

Hay, thật là quá hay.

...

Dọc đường đi.

Không ít đệ tử nhìn thấy Hoàng Phú Quý, đều chỉ trỏ, nhỏ giọng thảo luận.

- Thấy chưa, Hoàng sư huynh sắp phát tài rồi, hiện tại thị trường sắt vụn giá cao vời vợi, đã tăng lên ba đồng một cân.

- Nhưng hiện tại ta không thiếu sắt vụn, đi tìm ai thu mua giờ.

- Giữ lại, tên ngốc này. Hiện giờ Hoàng sư huynh đã bão hòa rồi, tạm thời không thu mua nữa. Nhưng trong tương lai khẳng định giá sẽ càng cao, cho nên cứ trữ chút hàng, đợi sau này tăng giá thì bán phá giá.

Tên đệ tử này như thể biết rõ nội tình, giảng giải cho đồng môn rằng giá của thị trường sắt vụn tương lai rất khả quan.

Hoàng Phú Quý cũng không để ý những đệ tử chung quanh nói gì, hiện tại hắn chỉ có một ý nghĩ, đó chính là tặng hết đống sắt vụn này cho Lâm sư đệ.

Trước kia chỉ vì mấy việc cỏn con mà gây ra hiểu lầm.

Nhưng trải qua lần ra ngoài lịch lãm này, thái độ của hắn đối với Lâm sư đệ thay đổi rất nhiều, đồng thời cũng sinh lòng cảm kích.

Đặc biệt là cái cảnh Lâm sư đệ chắn một kiếm thay mình khiến hắn không thể nào quên được. Ban đêm mỗi khi nhắm mắt lại hắn đều nhớ lại chuyện này, bất giác mà khóe mắt đã thấm ướt.

Trong phòng.

Lâm Phàm tu luyện xong xuôi, rất là vừa lòng đối với thành quả tu luyện lần này. Cũng không uổng công tu luyện lâu lắc như vậy, mỗi lần tu luyện hắn đều ghi lại lộ tuyến, không ngừng thí nghiệm.

Hiện tại môn công pháp này đã đạt tới Thượng phẩm Nhân Giai, muốn sáng tạo ra công pháp mạnh hơn, vậy chỉ có thể chờ đến khi rút được bí kíp sáng tạo công pháp Huyền Giai.

- Lâm sư đệ. - Bên ngoài vang lên tiếng gọi.

Lâm Phàm đẩy cửa ra, vừa nhìn thấy Hoàng Phú Quý đẩy xe nhỏ tới liền có chút nghi hoặc trong lòng, không biết Hoàng sư huynh muốn làm gì?

Chẳng lẽ chỉ vì quan hệ giữa họ vừa xích lại một chút, hắn liền kéo đống sắt vụn này tới để mình mua lại giúp hắn?

Vậy thì nhất định phải thận trọng, nếu quả thật là như thế, cần phải đánh lừa hắn một chút, mình không thể chịu thiệt được.

- Hoàng sư huynh, sao vậy? - Lâm Phàm biếng nhác hỏi.

Hắn vừa mới kết thúc tu luyện, quên luôn cả tự sát, hiện tại không có chút tinh thần nào.

Tên sai vặt bên cạnh Hoàng Phú Quý lập tức đứng ra, mặt đầy phẫn nộ:

- Hoàng sư huynh là để cho ngươi gọi sao?

“Bốp!”

Tên sai vặt vốn đang chuẩn bị làm ầm lên.

Thì đột nhiên!

Hắn cảm thấy bản thân như đang bay lên, cả người bay vèo sang một bên khác.

Hoàng Phú Quý tiến lên phía trước, cầm tay Lâm Phàm, áy náy không thôi, nói:

- Lâm sư đệ, trước kia sư huynh và đệ có hiểu lầm, hi vọng đệ có thể tha thứ cho sư huynh.

Sau đó chỉ vào đống sắt vụn nói:

- Đây là sư huynh tặng cho sư đệ, hi vọng sư đệ có thể nhận lấy.

- Sư huynh, không cần như thế, đệ không có để ở trong lòng. - Lâm Phàm ngây ngẩn cả người, hấp tấp hoàn hồn. Vừa rồi hắn bị dọa cho một trận, cứ tưởng đến bắt chính mình mua hàng, không ngờ lại là tặng phúc lợi cho mình. Nhưng mình là loại người tùy tiện nhận đồ của người khác sao?

Rất hiển nhiên, đúng vậy đó.

Nhưng lời khách khí thì vẫn cần nói, đây chính là truyền thống mỹ đức của người Hoa Hạ chúng ta kiếp trước.

- Ây dà, sư huynh à, những thứ này sao ta có thể lấy được, khẳng định phải trả tiền. Dù sao đây đều là sư huynh dùng vàng thật, bạc trắng mua về cả. - Lâm Phàm tỏ vẻ sốt sắng.

Hoàng phú quý cảm động không thôi, một đại nam nhân mà nước mắt đều sắp tuôn ra.

Hắn không nghĩ tới sư đệ thế mà còn suy nghĩ cho hắn, tiền tài tuy rằng trọng yếu, nhưng hắn thấy rằng làm gì quan trọng bằng Lâm sư đệ. nhưng một phen tâm ý này của Lâm sư đệ, hắn cũng không dễ từ chối.

- Tất cả đều nghe theo sư đệ an bài. - Hoàng Phú Quý vỗ tay Lâm Phàm, chân thành nói.

- A?

Hắn trợn mắt há hốc mồm.

Ơ cái diễn biến này không đúng lắm.

Hoàng sư huynh sao ngươi đồng ý lẹ dữ vậy. Không phải nên nói là, không cần, không cần, đều là sư huynh tặng cho sư đệ cả ư.

Kịch bản không phải thường diễn như vậy sao?

Người của thế giới này tại sao không biết khách khí gì hết trơn vậy, sao mà khó giao tiếp thế này.

Nhưng lời đã nói ra, cũng không thể đổi ý, không thì cái mặt này biết giấu đi đâu.

- Được, nếu đã như vậy thì ta cứ nhận nhé, đúng lúc sư đệ cũng cần dùng gấp. Nhưng khoản tiền này thì sư đệ đành phải nói với sư huynh là, để từ từ thêm một thời gian rồi sư đệ sẽ dâng bằng cả hai tay. - Dù sao mình vốn cũng mặt dầy chán, nói ra những lời này chả cảm thấy vấn đề gì.

Hoàng Phú Quý cũng muốn thu lại chút vốn, nhưng sư đệ đã mở miệng thì hắn tự nhiên một hơi đáp ứng luôn:

- Được, không có việc gì, chỉ cần sư đệ đừng chê bai gì với sư huynh là được.

Lâm Phàm vỗ bả vai Hoàng Phú Quý:

- Đâu có, đâu có, còn phải cảm tạ sư huynh đã tin tưởng sư đệ. Sư huynh cứ yên tâm đi, qua một thời gian nữa, sư đệ nhất định sẽ trả lại tiền cho sư huynh.

- Được. - Hoàng Phú Quý gật đầu, hắn rất tin tưởng Lâm sư đệ.

Nhưng cái khoảng thời gian ấy thì không đảm bảo chính xác được đâu.

Rốt cuộc phải qua bao lâu thì mới tính là qua một thời gian đây?

Mà hiện tại hắn đích xác cũng cần đống sắt vụn này để chế tạo một ít lựu đạn. Bao nhiêu yêu thú còn đang chờ hắn, có những thứ này, điểm tích lũy không thoát ra khỏi lòng bàn tay.

Nhấn Mở Bình Luận