Võ Hiệp Tiêu Dao Lục
Mọi người sững sờ nhìn Giang Minh một lúc. Cưu Ma Trí mặt nghiêm túc nhìn về phía Giang Minh. Lúc đầu hắn cũng không coi trọng vị công tử áo trắng này, hiện tại hắn thấy mình sai lầm vô cùng.
Tô Tinh Hà run rẩy tiến đến trước mặt Giang Minh, giọng không giữ được bình tĩnh:
“Giang công tử, ngươi vừa rồi sử dụng có phải Thiên Sơn Lục Dương Chưởng?”
Giang Minh gật đầu, hắn biết rõ Tô Tinh Hà có thể nhận ra được Thiên Sơn Lục Dương Chưởng. Tô Tinh Hà thấy Giang Minh gật đầu, ánh mắt tỏa ra nét vui mừng, hỏi tiếp:
“Xin hỏi Giang công tử, Thiên Sơn Lục Dương Chưởng ngươi là từ đâu học được?”
Giang Minh dĩ nhiên không thể bảo ta học từ hệ thống võ hiệp tiêu dao, đành dẫn lý do vẫn dùng:
“Gia sư sau khi dạy võ công có cấm ta không được nói rõ môn phái cũng như thân phận của người, cái này ta quả thật không thể nói được.”
Tô Tinh Hà nhìn Giang Minh, lại nhìn Đinh Xuân Thu nằm một chỗ, đi đến kiểm tra thấy Đinh Xuân Thu chết không thể chết lại, sau đó ngửa mặt lên trời cười ha ha nói:
“Đinh Xuân Thu, cuối cùng thì ngươi cũng phải đền tội…”
Nói xong hai hàng nước mắt chảy dài. Bao năm qua chỉ mong ước mơ tiêu diệt Đinh Xuân Thu trả thù cho sư phụ, hiện nay thù đã được trả, Tô Tinh Hà vô cùng cao hứng.
“Tô tiên sinh, tại hạ có một thỉnh cầu.”
Giang Minh nhìn Tô Tinh Hà một lúc, chợt cất tiếng.
“Giang công tử, công tử tiêu diệt Đinh Xuân Thu là có ơn với lão già này. Công tử cần gì xin cứ nói, nếu Tô Tinh Hà ta có thể làm được sẽ cố hết sức làm.”
Tô Tinh Hà mặt nghiêm túc đáp.
Giang Minh mỉm cười, nói tiếp:
“Cũng không có gì. Ta muốn Tô tiên sinh nhận tám vị Tiết thần y ở đây trở lại môn phái, có được chăng?”
Tiết thần y đám người nghe Giang Minh nói xong, cũng chảy nước mắt, quỳ xuống hướng Tô Tinh Hà nói to:
“Xin lão nhân gia thu nhận chúng ta trở lại!”
Tô Tinh Hà nghe Giang Minh xin cho Tiết thần y đám người, trên mặt hiện lên nét ngạc nhiên. Hắn vốn tưởng Giang Minh sẽ yêu cầu rất cao, không ngờ lại là một điều như vậy.
Tô Tinh Hà nhìn sang tám tên đồ đệ của mình. Đối với tám người đồ đệ này, hắn vẫn hết sức yêu thương. Các đồ đệ khác đã bị hắn biến thành câm điếc, chỉ tám người này bị hắn đuổi khỏi môn phái, nhưng đám người này vẫn tiếp tục trung thành với hắn.
Tô Tinh Hà gật đầu, đối với tám người Tiết thần y nói:
“Tám người các ngươi có thể trở lại môn phái.”
“Đa tạ sư phụ!”
Tám người mừng rỡ, nước mắt chảy dài, dập đầu mấy lần đối với Tô Tinh Hà, sau đó dập đầu một lần với Giang Minh nói:
“Đa tạ Giang công tử.”
Giang Minh thấy tám người lạy mình thì giật mình, bước sang một bên, sau đó dùng nội lực nâng tám người lên nói:
“Cái này ta chịu không được, các ngươi đừng làm như vậy.”
Sau đó nhìn sang Tiết thần y cười nói:
“Đây cũng chỉ là giao dịch giữa ta và ngươi, hiện tại không ai nợ ai cả.”
Tiết thần y lắc lắc đầu, ánh mắt kiên định nói:
“Giang công tử, công tử giúp chúng ta trả thù, còn giúp chúng ta trở lại môn phái. Ân đức này Tiết Mộ Hoa ta nhớ kỹ, nếu công tử có gì cần sai khiến, xin cứ tùy tiện!”
“Công tử có gì cần sai khiến, xin cứ tùy tiện!”
Bảy người còn lại đều đồng thanh nói.
Giang Minh trong lòng cười khổ, các ngươi cũng không cần phải như vậy a.
Tô Tinh Hà chợt nói:
“Giang công tử, gia sư muốn gặp công tử, có thể chăng?”
Giang Minh nghe xong biết Vô Nhai Tử muốn gặp mình, bèn gật đầu đáp:
“Phiền Tô tiên sinh dẫn đường.”
Sau đó quay sang nhìn Chung Mộc A Tử ba nữ nói:
“Các ngươi ở đây đợi ta một chút!”
Vương Ngữ Yên vẫn ánh mắt thất thần nhìn Giang Minh. Mộ Dung Phục hừ một tiếng quay người đi. Vương Ngữ Yên giật mình, vội đuổi theo Mộ Dung Phục nói:
“Biểu ca, đợi ta với.”
Giang Minh thấy vậy lắc đầu, Vương Ngữ Yên ánh mắt không giấu được hắn, nhưng Giang Minh cũng không có nghĩ nhiều. Chỉ là thấy Mộ Dung Phục không xứng với Vương Ngữ Yên.
Cũng không nhìn nhiều hai mắt, Giang Minh đi theo Tô Tinh Hà tiến vào sâu trong cốc.
Vương Ngữ Yên đuổi theo Mộ Dung Phục, nhưng lại quay lại nhìn bóng Giang Minh, khiến cho Mộ Dung Phục tức điên, phi thân theo sơn đạo xuống dưới.
Nhưng điều này Giang Minh cũng không biết, hắn theo Tô Tinh Hà đi đến ba gian nhà trúc không có cửa. Giang Minh nhìn thấy vậy bèn giơ hai ngón tay thành hình kiếm, tiện tay chém ra mấy chiêu, một cái lối vào hình thành trong sự ngạc nhiên của Tô Tinh Hà. Kiếm khí, trong đầu Tô Tinh Hà nhiều hơn hai chữ. Giang Minh liền bước vào cửa, Tô Tinh Hà thấy vậy vội theo sau.
Nhìn thấy một tấm vách, Giang Minh đứng lại, một tiếng ấm áp trầm thấp vang lên:
“Công tử, xin mời vào.”
Giang Minh gật đầu đáp:
“Vậy quấy rầy tiền bối.”
Nói xong hai tay lại giơ lên, phút chốc một lối vào hiện lên. Bên trong là một người ngồi giữa lưng chừng trời, thì ra là ngồi trên một sợi chỉ màu đen.
Giang Minh thấy Vô Nhai Tử, tiến tới chắp tay cúi chào:
“Tiểu tử Giang Minh, lần đầu gặp tiền bối.”
Vô Nhai Tử nhìn Giang Minh, càng cảm nhận thấy khí tức quen thuộc, rõ ràng là Giang Minh có trong người Tiểu Vô Tướng Công nội công.
“Ha ha, lão phu Vô Nhai Tử, mời công tử vào đây.”
Vô Nhai Tử cười ha ha, thân thiết vẫy tay gọi Giang Minh vào.
Giang Minh cũng tiến tới. Vô Nhai Tử nhìn Giang Minh, sau đó thân thiết hỏi:
“Giang công tử, trong người ngươi Tiểu Vô Tướng công là từ đâu học được? Còn có, Thiên Sơn Lục Dương Chưởng là ai dạy ngươi?”
“Tiểu Vô Tướng Công và Thiên Sơn Lục Dương Chưởng đều là sư phụ ta dạy ta. Tiếc là người đã quy tiên rồi.”
Giang Minh lắc đầu đáp.
Vô Nhai Tử nghe xong sáng mắt hỏi:
“Sư phụ ngươi danh tự là gì?”
Giang Minh giả vờ đánh giá Vô Nhai Tử một lúc, sau đó nói:
“Sư phụ ta gọi là Tiêu Dao Tử.”
Vô Nhai Tử nghe xong đờ người một lúc, sau đó cười ha ha vỗ vai Giang Minh nói:
“Sư đệ, cuối cùng ta cũng đã đợi được ngươi!”