Võ Hiệp Tiêu Dao Lục
Bên ngoài, mọi người đã rời đi hết, Giang Minh cảm thấy trời cũng muộn liền quyết định lưu lại mấy ngày theo thỉnh cầu của Vô Nhai Tử.
Tối hôm đó, Giang Minh và ba nữ cùng ở lại khu tiếp khách của Tô Tinh Hà. Giang Minh luyện công một lúc, cảm thấy nội lực tinh tiến thêm một khoảng nhỏ, thỏa mãn chuẩn bị đi ngủ.
Hắn bỗng phát hiện ba nữ vẫn còn chưa đi ngủ, đang nói chuyện cười đùa khúc khích. Giang Minh tò mò, vận công nghe lén. (Tác giả: tội lỗi >_<)
Chỉ thấy Chung Linh hỏi Mộc Uyển Thanh:
“Uyển Thanh tỷ, ngươi nói xem cô nương họ Vương kia nghĩ gì về Giang đại ca?”
Mộc Uyển Thanh bĩu môi:
“Còn cái gì nữa, họ Vương kia rõ ràng là ưa thích phu quân. Chỉ nhìn lúc phu quân tiêu diệt Đinh Xuân Thu là biết, ánh mắt của nàng bán rẻ nàng.”
A Tử giọng ngạc nhiên:
“Có sao?”
Chung Linh cười khúc khích nói:
“A Tử, ngươi mắt chằm chằm nhìn Giang đại ca như trư thấy thức ăn, không biết cũng phải thôi.”
“A, ngươi mới là trư đấy”
Phòng bên lại rộn lên ba tiếng cười trong trẻo.
Chung Linh chợt nói:
“Ta cảm thấy tội nghiệp cho anh chàng Đoàn Dự kia.”
Mộc Uyển Thanh gật đầu phụ họa:
“Hắn cũng là si mê họ Vương kia, lúc họ Vương mới đến, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào nàng.”
A Tử xem vào:
“Nhưng họ Vương từ đầu đến cuối chỉ nhìn hắn mỗi một lần, thật đúng là bi ai a.”
Nói xong A Tử lại cúi đầu:
“Nhưng họ Vương kia cũng chả sung sướng gì.”
Chung Linh gật đầu nói:
“Phải đấy, chúng ta đi cùng Giang đại ca, Giang đại ca rất quan tâm chúng ta. Vương Ngữ Yên kia đi cùng nàng biểu ca, hắn chỉ quan tâm đến mặt mũi của hắn.”
Mộc Uyển Thanh lắc đầu phản đối:
“Không phải. Họ Mộ Dung chỉ quan tâm đến chuyện phục quốc nhà hắn. Họ Vương kia căn bản cũng chỉ là quân cờ lợi dụng. Ai biết lúc nào hắn tìm được người có ích lợi cho hắn, hắn sẽ bỏ nàng mà lấy người kia?”
Giang Minh nghe xong, trong lòng khâm phục Mộc Uyển Thanh: Nàng đoán đúng rồi đó. Sắp tới Tây Hạ công chúa tuyển phò mã, Vương Ngữ Yên sẽ bị Mộ Dung Phục vứt bỏ không thương tiếc.
A Tử buồn rầu cúi đầu nói:
“Các ngươi còn được Giang đại ca tặng kiếm làm lễ vật đính ước. Còn ta…”
Chung Linh cười khúc khích:
“Ngươi cũng có thể nói Giang đại ca làm cho ngươi một món đồ a.”
Mộc Uyển Thanh cũng cười nói:
“Phu quân trong lòng rất quan tâm ngươi. Nếu không cũng không lấy đi Thần Mộc Vương Đỉnh và dạy ngươi võ công.”
A Tử ngạc nhiên:
“Các ngươi không ghen sao?”
Mộc Uyển Thanh thở dài:
“Ta sao không ghen chứ? Nhưng mà ta cũng là phòng nhì thôi, Chung Linh mới là đại nương.”
Chung Linh đỏ mặt luống cuống:
“Ta là đại nương lúc nào?”
Nói xong, Chung Linh nhìn hai nữ cười nói:
“Giang đại ca rất xuất chúng, huống chi nam nhân đỉnh thiên lập địa, chuyện ba vợ bốn nàng hầu là rất bình thường. Ta cũng chỉ cần Giang đại ca trong lòng có ta, vậy là đủ rồi.”
Giang Minh: Chung Linh, ta yêu ngươi chết mất.
A Tử ngập ngừng hỏi:
“Vậy ta… có thể cùng các ngươi không?”
Chung Linh gật đầu đáp:
“Giang đại ca chấp nhận ngươi, chúng ta cũng chấp nhận ngươi.”
Mộc Uyển Thanh cũng gật đầu nói:
“Phải đấy, ngươi cùng chúng ta có thể làm tỷ muội tốt.”
Chung Linh lại cười khúc khích:
“Huống chi họ Vương kia ánh mắt nhìn Giang đại ca, ta nghĩ chúng ta sẽ có thêm tỷ muội đấy.”
Mộc Uyển Thanh hừ một cái nói:
“Ta không thích nàng.”
“Ta chỉ thấy nàng rất khổ.”
Chung Linh chợt nói, sau đó nhìn hai nữ đang ngạc nhiên, nói tiếp:
“Nàng yêu một người, nhưng người kia lại không yêu nàng. Nàng sau đó lại thích một người, nhưng lại không rời đi được người nàng đã yêu.”
Hai nữ gật đầu phụ họa.
Giang Minh thu hồi tâm trí, không nghe tiếp nữa. Hắn quyết định làm cho mỗi nàng thêm một món đồ phòng thân, đồng thời làm cho A Tử thêm một món vũ khí.
Giang Minh lén lén đi ra ngoài, theo sơn đạo đi tìm Vô Nhai Tử. Vô Nhai Tử cũng không ngủ, hắn vui vẻ mang Giang Minh đi phòng rèn cũ ở trong sơn cốc.
Phòng rèn này bỏ hoang đã lâu, tuy nhiên nguyên liệu lại khá đầy đủ. Giang Minh tìm được một khối quặng sắt chất lượng khá tốt. Vô Nhai Tử biết ý, lùi về phòng, để Giang Minh một mình ở lại.
Một canh giờ sau, Giang Minh trên bàn để một cái roi và ba cái bảo vệ cổ tay. Chiếc roi nhìn kiểu dáng rất đẹp, đuôi roi được bọc một lớp da, thân roi thiết kế như kiểu đuôi phượng. Ba cái bảo vệ cổ tay thì thuộc dạng nữ tính vòng cổ tay, họa tiết tinh sảo, bề mặt sáng bóng.
Nhìn trên bàn bốn món đồ, Giang Minh gật đầu nghĩ:
Roi pháp khí hạ phẩm, không có chân khí là không dùng được tăng phúc tính năng. Tuy nhiên bảo vệ cổ tay lại khác, có thể tự động hộ chủ, hấp thu một kích toàn lực tương đương với một ngàn hai trăm năm công lực, vượt quá số này, bao tay sẽ bị hỏng. Tuy nhiên một ngàn hai trăm năm công lực ở Thiên Long thế giới, e rằng không có, vì vậy đủ để các nàng an toàn. Về phần các thế giới mạnh hơn sau này, Giang Minh sẽ tìm nguyên liệu tốt hơn, đồng thời khi có chân khí duy trì, có thể phát huy pháp khí năng lực lên mức tận cùng.
Còn về phần võ công tiên pháp (roi), có thể dạy A Tử phần tiên pháp trong Cửu Âm Chân Kinh. Phải biết phần võ công này khá lợi hại, Mai Siêu Phong bị mù nhưng dùng tiên pháp, không ai có thể lại gần, trừ khi công lực hơn hẳn nàng.
Thu lại bốn món đồ, Giang Minh về phòng. Vào trong phòng, Giang Minh âm thầm gọi:
“Tiểu Linh!”
“Chủ nhân, cuối cùng ngươi cũng chịu nói chuyện với ta. Ô ô ô…”
Một tiếng trong trẻo cất lên, Giang Minh cười khổ, hỏi:
“Ngươi khóc cái gì? Lúc nào ngươi cũng có thể nói chuyện với ta mà?”
Tiểu Linh bỗng chuyển khóc thành cười nói:
“Chủ nhân, ta chỉ là đùa một chút. Ngươi có chuyện gì a?”
“Ta nhất định phải sang tu chân giới mới có thể tu luyện công pháp tu chân sao?”
“Không phải, chủ nhân chỉ cần cấp bậc lên bậc hai là có thể tu luyện công pháp tu chân.”
“Cấp bậc cụ thể yêu cầu gì?”
“Bậc một thì chủ nhân bắt đầu là được. Bậc hai là chủ nhân yêu cầu phải năm ngàn năm nội lực, tức là đạt tới tiên thiên. Bậc ba là yêu cầu phải là tu chân giả nguyên anh kỳ.”
Tiên thiên sao? Cũng sắp được rồi. Giang Minh gật đầu hỏi tiếp:
“Bậc ba là bậc gì?”
“Là tu tiên pháp môn. Tu chân tận cùng là thoát thai thành tiên. Tiên là bậc ba. Tu tiên tận cùng là thoát thai thành thần. Thần là bậc bốn. Tu thần tận cùng là thoát thai thành thánh nhân.”
“Sáng thế thần là bậc gì?”
“Sáng thế thần là bậc năm thánh nhân mức tận cùng, siêu thoát vị diện, tự sáng tạo vị diện, trở thành sáng thế thần của vị diện mới.”
Giang Minh hít một hơi, sau đó lắc đầu, quá sâu xa. Hắn hỏi tiếp:
“Tu chân và tu tiên pháp môn khác nhau chỗ nào?”
“Tu chân pháp môn tu tới tận cùng Đại Thừa kỳ mới chuyển hóa chân nguyên thành tiên nguyên. Tu tiên pháp môn trực tiếp chuyển hóa thiên địa linh khí thành tiên nguyên. Chủ nhân cứ tưởng tượng, tiên nguyên một tia có sức mạnh bằng một vạn tia chân nguyên hợp lại.”
Giang Minh gật gù, hệ thống đây là giúp hắn ăn gian rất lớn. Bỗng hắn nghĩ ra một điều, bèn cất tiếng hỏi:
“Tiểu Linh, Tiên thiên võ giả so với tu chân giả thì thế nào?”
Tiểu Linh cười khúc khích:
“Chủ nhân, Tiên thiên võ giả chính là luyện khí kỳ của tu chân giả, tu chân giả bao gồm các cảnh giới: luyện khí, trúc cơ, kim đan, nguyên anh, xuất khiếu, phân thần, hợp thể, độ kiếp, đại thừa. Ngươi cứ nói đi.”
Giang Minh hít một hơi lạnh.