Chương 839

Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

CHƯƠNG 839: TÔI MUỐN ĐI TÌM ANH ẤY

Tiêu Mộc Diên mồ hôi đầm đìa nằm trên giường, cuối cùng cô giật mình tỉnh lại từ cơn ác mộng, miệng còn lẩm bẩm tên của anh.

An Sâm vẫn ở bên cạnh cô nửa bước không rời. Anh ta vẫn nắm chặt tay cô, vào lúc cô mở bừng mắt thì việc đầu tiên là rút tay của mình về.

“Em vẫn tốt chứ?” An Sâm cực kỳ lo lắng mà hỏi thăm cô, nhưng Tiêu Mộc Diên lại không muốn nói chuyện.

“Anh biết em bây giờ vẫn đang tức giận với anh. Chỉ là bây giờ anh đã sai người đi tìm Kiều Phong rồi, vì vậy…” An Sâm bây giờ chỉ có thể kiên trì nói tiếp mà thôi.

“Vậy bây giờ anh để tôi đi tìm anh ấy được không? Tôi thực sự có cảm giác anh ấy sẽ xảy ra chuyện.” Tiêu Mộc Diên sớm đã dằn nổi sự lo lắng hoảng loạn trong lòng rồi.

“Hiện tại anh vẫn chưa có tin tức gì của anh ta.” An Sâm chán nản nói, trong ánh mắt ấy lại có sự bi thương không thể nào che giấu.

“Bố của anh nhất định biết, chúng ta phải đi tìm ông ta.” Tiêu Mộc Diên cho dù thế nào cũng sẽ không từ bỏ việc này. Nhưng vào lúc cô đang muốn đứng dậy từ trên giường, chưa đi được mấy bước thì ngã mạnh một cú. An Sâm chỉ có thể vội vàng bước qua và đỡ cô dậy: “Sao vậy? Em không sao chứ?”

Tiêu Mộc Diên vào lúc này lại bật khóc: “Tôi thật sự vô dụng! Tất cả đều là lỗi của tôi. Nếu như anh ấy chết rồi thì tôi cũng không muốn sống nữa.”

Tinh thần cô bây giờ đã sụp đổ, cô liều mạng lấy tay lắc đầu mình. Nhưng An Sâm lại nắm chặt tay của cô: “Em bây giờ đừng hành động thiếu suy nghĩ. Em phải tin anh, anh sẽ nghĩ cách giúp em giải quyết mọi chuyện. Hơn nữa, cha của anh đã hứa với anh, bảo đảm với anh sẽ không làm hại Kiều Phong. Ông ấy nói Kiều Phong chết rồi chỉ là muốn lừa chúng ta thôi.”

“Nếu như là thật thì sao?” Hai mắt Tiêu Mộc Diên vẫn đẫm lệ, đáng thương mà nhìn anh ta.

“Nếu như điều đó là sự thật thì tôi sẽ cùng chết với em.” An Sâm gần như không chút nghĩ ngợi mà nói ra câu đó. Vốn Tiêu Mộc Diên đang khóc bù lu bù loa, nhưng sau khi nghe thấy câu nói này thì trong lòng lại có cảm giác rung động mãnh liệt.

Cô gần đây dường như luôn chìm trong bi thương mà hoàn toàn quên đi tất cả mọi thứ mà người đàn ông này làm vì mình: “Anh vì sao phải tốt với tôi như vậy?”

Nhìn thấy Tiêu Mộc Diên vào lúc này cuối cùng cũng bình tĩnh lại thì anh ta cũng coi như thở ra một hơi: “Vì anh không kiểm soát nổi bản thân mình muốn đối tốt với em. Vì thế em coi như là vì anh mà đối xử tốt với mình hơn đi.”

Tiêu Mộc Diên vào lúc này cũng không khóc không náo nữa, chỉ là để mặc An Sâm ôm ngang cô lên. Anh vẫn cẩn thận nhẹ nhàng mà đặt cô lại giường.

Mặc dù Tiêu Mộc Diên vẫn luôn rất lo lắng, nhưng An Sâm từ đầu đến cuối luôn bảo vệ cô, che chở cô. Cô mặc dù thấy mình gần như sắp điên rồi nhưng vẫn không thể làm ra được hành động điên rồi nào.

Ngày hôm nay, lúc Tiêu Mộc Diên ra ngoài tản bộ giải sầu thì lại tình cờ gặp phải viện trưởng.

Mặc dù các vệ sỹ lúc nào cũng theo sau Tiêu Mộc Diên nhưng chung quy cũng không có cách nào ngăn cản cô và viện trường gặp nhau. Viện trưởng gần như đã đoán được Tiêu Mộc Diên sẽ có dáng vẻ này nên mới bước thẳng đến chỗ cô.

“Tiêu Mộc Diên, từ lần trước gặp mặt đến giờ cô vẫn khỏe chứ?”

“Viện trưởng, bà sao lại ở đây?” Tiêu Mộc Diên cảm thấy cực kỳ khó hiểu.

“Thực ra tôi qua đây chỉ là muốn báo với cô rằng ngày mai Kiều Phong sẽ phải đính hôn với Tiểu Đào rồi. Tôi là thay hai người họ đến mời cô tham gia hôn lễ.” Viện trưởng cố ý dùng giọng điệu bình tĩnh nói.

Câu nói này giống như sấm sét giữa trời quang, khiến cả người cô như muốn tan xương nát thịt

“Bà vừa nói gì?” Tiêu Mộc Diên không thể nào tin vào chuyện này. Mặc dù lúc cô nghe thấy từ Kiều Phong thì thấy rất vui, vì cô biết rằng anh chưa có chết, anh vẫn còn sống trên thế giới này.

Nhưng lúc nghe thấy anh sắp đính hôn với Tiểu Đào thì cô cảm giác cả trái tim mình sắp vỡ vụn. Anh không có chết thì vì sao không đến tìm cô mà ngược lại đính hôn với người con gái khác. Trước đây không phải anh đã hứa với cô rồi sao?

Thấy phản ứng kinh ngạc bây giờ của Tiêu Mộc Nhiên thì viện trường trái lại không đồng ý.

“Nói thì tôi cũng nói rồi. Tôi cũng không muốn nói lại lần nữa, hy vọng ngày mai có thể gặp cô.” Sau khi Tào Phương nói xong thì lập tức muốn xoay người rời đi.

Tiêu Mộc Diên lại vào lúc này nắm chặt tay của viện trưởng không buông: “Bà nói dối lừa tôi, đúng không? Kiều Phong anh ấy sao có thể bằng lòng kết hôn với Tiểu Đào? Từ đầu đến cuối anh ấy chỉ coi Tiểu Đào như em gái mà thôi.”

“Cô sẽ không cho rằng nó sẽ thích cô chứ? Nó chỉ đang chơi đùa với cô mà thôi. Trong lòng nó từ đầu đến cuối chỉ có Tiểu Đào thôi.” Viện trưởng kiêu căng chống nạnh nói.

Tiêu Mộc Diên liều mạng ôm đầu: “Tất cả những điều bà nói đều không phải thật, tôi sẽ không tin lời bà nói. Bà nhất định là đến chia rẽ chúng tôi.”

“Cô đừng ở đây tự lừa mình dối người nữa. Lúc trước những lời tôi nói với cô chỉ là dỗ cô, nhưng bây giờ hai người họ thật sự muốn đính hôn rồi. Nếu như cô không tin thì ngày mai cô có thể tự mình đến xem.”

Sau khi viện trưởng nói xong thì không chút nể nang mà xoay người rời đi. Tiêu Mộc Diên vẫn đơ người đứng ở đó, thoáng không biết là nói sai rồi. Cô không thể giữ bình tĩnh nổi, ngất lịm đi. May mắn có vệ sỹ theo sau cô kịp thời mang cô quay về.

Vào lúc Tiêu Mộc Diên mở mắt thì phát hiện bản thân lại đang nằm trên giường. Cô thở gấp từng hơi.

An Sâm ở bên cạnh thấy thế thì lo lắng không ngớt.

“Em vẫn ổn chứ?”

Nhưng vào lúc này thì Tiêu Mộc Diên lại không nói gì cả. Cô muốn mở miệng nói rằng cô không tốt một chút nào cả, thậm chí cả người cô gần như chết rồi.

“Kiều Phong sắp đính hôn với Tiểu Đào rồi, anh lập tức mang tôi đến nơi tổ chức hôn lễ đi.” Vào lúc này Tiêu Mộc Diên nắm chặt tay An Sâm nói.

“Em xác định điều này là sự thật sao?” An Sâm lại không thể tin mà nhìn Tiêu Mộc Diên.

“Điều này do viện trưởng tận miệng nói với tôi, tôi nhất định phải đến nơi đó nhìn thử. Nếu không tôi chắc chắn sẽ không để yên đâu.” Tiêu Mộc Diên vừa nói vừa muốn nhảy từ trên giường xuống.

“Nhưng sức khỏe bây giờ của em…” An Sâm vẫn rất lo lắng cho cô.

“Không phải lo cho sức khỏe của tôi nữa. Vì bây giờ tôi chỉ muốn đi tìm anh ấy.”

An Sâm lúc đầu cũng không muốn tin nhưng nhìn thấy dáng vẻ thận trọng như vậy của Tiêu Mộc Diên thì vẫn không nhịn nổi mà hỏi một câu: “Nếu những gì em vừa nói là thật thì lúc em nhìn thấy hình ảnh em không muốn thấy, em sẽ sao đây?”

Vấn đề này thực sự hỏi đúng Tiêu Mộc Diên rồi, vì đến cả cô cũng không biết nên giải quyết như thế nào.

“Coi như tôi cầu xin anh để tôi qua đó.” Tiêu Mộc DIên nước mắt đầm đìa nhìn anh ta, khiến cả người An Sâm sắp hòa tan rồi. Giọng nói bi thương của cô giống như đang quanh quẩn trong không gian vậy.

Nhấn Mở Bình Luận