Chương 2

Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Bệnh viện Khánh Thành II, phòng bệnh số 1414.
 
Đột nhiên có tiếng đàn ông khóc thét vang vọng qua cánh cửa khép hờ, truyền đi khắp hành lang.
 
Y tá đang tư vấn cho người thân bệnh nhân đứng bên ngoài giật nảy mình, xoay người tìm kiếm nơi phát ra tiếng than khóc ai oán đó.
 
Một y tá khác ngẩng đầu nhìn phòng bệnh khép hờ cửa đối diện mình, khóe miệng giật giật nhưng vẫn ngồi yên trên ghế không nhúc nhích.
 
Ngay sau đó, một y tá trẻ tuổi bước ra, hạ giọng hỏi đồng nghiệp: “Chuyện gì vậy?”
 
Y tá ngồi trên ghế hất cằm về phía cửa đối diện: “Phòng 1414.”
 
“À.” Y tá trẻ tuổi hiểu ngay bèn đáp, đi tới cửa phòng bệnh số 1414 định đóng cửa lại.
 
Nhưng còn chưa kịp đóng thì một người đàn ông trung niên bỗng quay đầu về phía cô ta, khóc rống lên: “Đừng đóng cửa, đóng cửa thì mẹ tôi không thở được.”
 
Động tác đóng cửa của y tá trẻ tuổi khựng lại, sau đó cô ta buông tay.
 
Mặc dù người đàn ông nói mẹ mình không thở được, nhưng thật ra trên mặt bà ta có đeo mặt nạ thở oxy. Đúng là con trai ruột mà, sẽ có ảo tưởng chỉ cần đóng cửa thì mẹ mình sẽ chẳng thở được.
 
Y tá nhỏ đã quen với trường hợp này, hay nói đúng hơn là mấy y tá trực ca tháng này đều quen cả rồi.
 
Từ khi bệnh nhân này chuyển vào phòng bệnh số 1414, con trai bà ta cứ cách một, hai ngày là lại tới thăm một lần, mà lần nào đến cũng khóc một trận dài ít nhất một tiếng. Giọng ông đã lớn, lúc khóc lại chẳng chịu đóng cửa, ảnh hưởng những bệnh nhân khác nên gia đình họ cứ khiếu nại mãi.
 
Không phải phía bệnh viện không muốn nhắc nhở trường hợp làm phiền bệnh nhân khác này. Mà là khi bệnh nhân nằm trên giường bệnh nghe vậy thì rút luôn ống oxy, vừa đuổi vừa mắng y tá hết nửa đường hành lang. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 

Các bác sĩ nội trú trực cùng ngày quan sát tình hình sức khỏe của bà lão, cảm thấy bà lão có thể đi được quãng đường xa như vậy đúng là “kỳ tích y học”, nhất định là nhờ sức mạnh phi thường nào đó.
 
Tóm lại, không đắc tội được.
 
Với cả bà lão bệnh nặng lắm rồi, cũng chẳng còn được mấy ngày vui vẻ nữa, thế nên mấy y tá chẳng quan tâm thêm.
 
Cho dù người khác cảm thấy người nhà bệnh nhân phòng 1414 kỳ ảo cỡ nào thì cũng không ảnh hưởng tâm trạng đau thương của Đổng Chính Hào.
 
Hai mẹ con siết chặt tay nhau. Bà lão rưng rưng nước mắt nghe con trai mình gào thét gọi mẹ.
 
Trong một góc phòng bệnh, vợ của Đổng Chính Hào, Khương Lệ lặng lẽ liếc mắt. Bên cạnh bà ta là đứa con trai hơn mười tuổi đang cúi đầu nghịch điện thoại. Cạnh đó lại là một cô gái lớn tuổi hơn một chút, khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi. Cô gái quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ đang ngẩn người.
 
Bà lão tên là Vương Quế Hương, tên không hay lắm, sống nửa đời người cuộc sống vất vả. Lúc nhỏ mất cha, sau đó thì để tang chồng, một mình bà lão nuôi con trai lớn lên. Lúc đầu cứ nghĩ cả đời sẽ sống mãi như vậy, ai ngờ con trai bà lão lại phát tài!
 
Con trai bà lão phất lên gần hai mươi năm, cũng có chút tên tuổi tại Khánh Thành. Bà lão cũng trở thành mẹ ruột của phú ông hai mươi năm, nhưng tính tình vốn nghiêm chỉnh nên hai mươi năm phú quý chẳng làm bà lão sa đọa.
 
Trong mắt con dâu Khương Lệ, Vương Quế Hương xảo trá lại cay nghiệt, chẳng có đạo đức, giáo dục, đặc biệt là cực kỳ trọng nam khinh nữ.
 
Lúc đầu Khương Lệ cũng thương con trai mình hơn, nhưng không ngờ phạm vi trọng nam khinh nữ của bà lão kia còn bao gồm cả bà!
 
Trong nhà này, ngoài Đổng Chính Hào và con trai hai người là Đổng Kỳ thì Khương Lệ và con gái Đổng Duyệt chẳng khác gì kẻ ăn không ngồi rồi đối với bà lão. Hở tí là bà lão lại la lối om sòm, chưa từng nể mặt hai người trước mặt người ngoài, còn làm bà mất mặt trước bạn bè Đổng Chính Hào mấy lần.
 
Nhưng thế đã là gì, ai bảo Đổng Chính Hào mắt mù, dù mẹ ông ta có làm gì cũng cho là đúng chứ.
 
Khương Lệ nhịn bà lão lâu như vậy, cuối cùng nhịn tới ngày hôm nay.
 
Nhìn hai mẹ con trước mặt, bà cảm thấy mình chưa bật cười là đã tốt lắm rồi.
 
Bà vô tâm nhìn hai mẹ con tình cảm sâu nặng, trong lòng toan tính khi bà lão chết rồi thì có cần đổi nhà ở không.
 
Căn bọn họ ở hiện tại mua từ mười năm trước, mặc dù cũng là biệt thự nhưng đã hơi cũ và nhỏ. Nếu không phải bà lão sống chết không chịu chuyển nhà thì bọn họ cũng chẳng sống ở đó tới giờ.
 
Mấy năm nay, mỗi khi về nhà mẹ đẻ, em gái bà cứ luôn miệng khoe khoang mình mới tậu thêm căn biệt thự nào, bà nghe đã phát phiền từ lâu.
 
Nghĩ tới đây, Khương Lê đột nhiên nhìn thấy bà lão kéo mặt nạ thở oxy xuống.
 
Không biết hai người mới nói gì mà trông bà lão có vẻ xúc động nhỉ?
 
Mặc dù bà lười quan tâm, nhưng vẫn phải đứng dậy bước tới bên cạnh giường bệnh: “Mẹ, mẹ sao thế?”
 
Vương Quế Hương chẳng thèm nhìn Khương Lệ lấy một cái. Bà lão vừa tháo mặt nạ thở oxy vừa mếu máo nói với Đổng Chính Hào: “Con à, là mẹ có lỗi với con!”
 
Đổng Chính Hào hỏi lại: “Mẹ, mẹ nói gì vậy?”
 
Vương Quế Hương nắm lấy cổ tay con trai mình, lại mếu máo: “Đều do mẹ để lạc mất Tiểu Mộc Đầu.”
 
Một lúc sau Đổng Chính Hào mới nhớ ra, Tiểu Mộc Đầu mà mẹ ông nói chính là đứa con đầu tiên của mình.
 
Khương Lệ là vợ hai của ông, trước đó ông từng kết hôn một lần. Sau khi sinh ra đứa con gái đầu lòng không lâu, vợ trước và ông ly hôn, chỉ để lại mỗi đứa bé cho ông chăm sóc. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Khi đó ông bận chuyện làm ăn nơi Khánh Thành, con gái đành để mẹ mình chăm sóc. Lúc đứa bé hai, ba tuổi thì bị bắt cóc. Ông tới đồn cảnh sát dưới quê hỏi mấy lần cũng chẳng có tin tức gì, mà vừa lúc Khương Lệ còn đang mang thai nên ông cũng không để tâm thêm mấy.

 
Nếu không phải tự dưng mẹ nhắc lại thì chắc ông cũng chẳng nhớ mình có đứa con này.
 
Năm đó khi Khương Lệ quen biết Đổng Chính Hào thì ông còn chưa ly hôn, đương nhiên sẽ biết chuyện ông từng có một đứa con gái. Giờ nghe bà lão nhắc lại, lòng bà thoáng ngán ngẩm, thầm mắng bà lão sắp chết rồi còn muốn chọc tức mình.
 
Đổng Chính Hào không biết vợ mình nghĩ gì, ông hạ thấp giọng: “Mẹ, chuyện từ năm nào, đã qua cả rồi. Là đứa bé đó không có duyên với nhà mình.”
 
Vương Quế Hương kích động hơn, siết chặt tay con trai mình: “Mấy hôm nay mẹ cứ nằm mơ thấy Tiểu Mộc Đầu lúc nhỏ. Không biết khi lớn lên con bé có hận mẹ không, cũng không biết nó sống thế nào rồi.”
 
Đổng Chính Hào hơi do dự: “Mẹ muốn con đi tìm Tiểu Mộc Đầu?”
 
Vương Quế Hương không đáp, mãi lúc sau mới thở dài một hơi, run rẩy nói: “Cả đời mẹ chỉ lưu luyến chuyện này, nói chung là nhớ. Nếu không tìm thấy con bé thì mẹ không thể ra đi thanh thản được!”
 
“Được rồi.” Dù sao cũng là con gái ruột của mình, dù đã để lạc từ nhỏ thì cũng phải đi tìm. Hơn nữa làm vậy mẹ ông sẽ yên tâm hơn nên Đổng Chính Hào nhanh chóng đồng ý.
 
Thấy con trai đồng ý, Vương Quế Hương vội nói thêm: “Mẹ biết tìm người không dễ, nên nếu tìm được mà mẹ không còn ở đây nữa thì con không được bạc đãi con bé.”
 
Nói rồi bà lão liếc Khương Lệ: “Dù sao Tiểu Mộc Đầu cũng là con ruột của con. Gia sản… Tuy không có phần con bé nhưng con cũng phải chia con bé chút ít, một căn nhà nhỏ, ví dụ như nhà mình chẳng hạn, thì cũng được.”
 
Đổng Chính Hào gật đầu. Ông không nghĩ mình sẽ tìm thấy đứa bé đó cho nên đồng ý hết mấy yêu cầu của mẹ cho xong chuyện. Dù có tìm được thật thì cũng chỉ là một căn nhà thôi, ông vẫn có thể chu cấp được.
 
Đúng lúc này, điện thoại của Đổng Chính Hào đột nhiên vang lên. Ông lấy điện thoại, nhìn thoáng qua rồi nói với Vương Quế Hương: “Mẹ, con ra ngoài gọi điện chút.”
 
Vương Quế Hương buông tay. Đổng Chính Hào cầm điện thoại rời khỏi phòng bệnh.
 
“Xin chào?” Vừa nối máy, Đổng Chính Hào đã hỏi.
 
“Xin chào. Cho hỏi ngài có phải Đổng Chính Hào không ạ? Chúng tôi là cục cảnh sát Khánh Thành.”
 
“Cục cảnh sát?” Đổng Chính Hào đưa điện thoại ra nhìn lại số điện thoại trên đó, nghi ngờ đây là lừa đảo.
 
“Đúng vậy, có một nữ sinh tên là Liễu Mộc Mộc báo án, nói mình là con gái ruột thất lạc nhiều năm của ông. Không biết ông có thể ghé qua một chuyến không?”
 
Mẹ ông mới nhắc tới Tiểu Mộc Đầu là cục cảnh sát đã tìm được ngay à? Nếu không phải mọi chuyện đang xảy ra ngay trước mắt mình thì Đổng Chính Hào còn nghĩ là mình bị lừa đảo quy mô lớn rồi đấy.
 
Ông ngẩn ra nửa ngày mới thốt nên lời: “Con, con gái của tôi?”
 
“Đúng vậy. Theo như những gì chúng tôi điều tra được thì mười chín năm trước, ông từng báo án con gái bị bắt cóc ở thành phố Đông Sơn. Đến giờ ngài vẫn chưa tìm được có đúng không ạ?”
 
“Đúng. Nhưng mà…” Đổng Chính Hào vỗ trán, “Giờ tôi qua đó liền.”
 
Trên đường tới cục cảnh sát, Đổng Chính Hào nghĩ tới rất nhiều thứ. Ở Khánh Thành có rất ít người biết chuyện con gái ông năm đó, nhưng tất nhiên đây cũng không phải bí mật gì, có khi là bà lão từng kể ai đó rồi người ta nhớ kỹ không chừng.
 
Rốt cuộc là thế nào thì ông vẫn phải tự đi gặp mới biết được.
 
Còn về chuyện mình chưa tìm đã có đứa con rớt ra từ đâu, Đổng Chính Hào cảnh giác nhiều hơn là vui mừng.
 
Đến cục cảnh sát thành phố, ông được hai viên cảnh sát dẫn đường. Không lâu sau đó, ông xuất hiện trong phòng nghỉ, gặp được người tự xưng là con gái ruột của mình.
 
Đó là một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi, mặc áo thun trắng rộng rãi cùng quần đùi jean, búi tóc hình tròn, dây cột tóc có hình khủng long nhỏ giương nanh múa vuốt.

 
Cô ngồi trên ghế xoay, không chịu ngồi im một chỗ mà cứ xoay trái, xoay phải, chẳng lo lắng khi sắp gặp bố ruột chút nào. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Đổng Chính Hào đứng ngoài cửa phòng nghỉ vài giây rồi mới giơ tay gõ cửa.
 
Người ngồi trên ghế xoay lại, đối diện với ông ta.
 
Liễu Mộc Mộc lấy kẹo que trong miệng ra, ngẩng đầu nhìn người mặc âu phục nơi cửa, có thể nhìn ra đường nét tuấn tú thời trẻ thoáng qua trên đường nét khuôn mặt người đàn ông trung niên. Cô gọi: “Bố.”
 
Thái độ thân mật tự nhiên tựa như hai mươi năm xa cách vốn chẳng hề tồn tại.
 
Nhìn thấy gương mặt giống vợ trước của mình tới bảy, tám phần, Đổng Chính Hào chợt hoảng hốt.
 
Vợ trước của ông ta cũng là mỹ nhân nước sắc hương trời hiếm thấy, ông hao tâm phí sức mãi mới cưới được. Sau khi kết hôn, hai người cũng rất ngọt ngào, nhưng nhiều hơn lại là khác biệt tư tưởng.
 
Sau đó chuyện của ông và Khương Lệ bị phát hiện. Năm đó ly hôn cãi nhau căng thẳng, mấy năm nay chẳng nghe tin gì về vợ trước nữa rồi.
 
Nhưng Đổng Chính Hào chưa từng quên khuôn mặt ấy.
 
Cho dù không xét nghiệm DNA, ông cũng dám khẳng định cô chính là con gái ruột của mình.
 
“Đây.” Đổng Chính Hào vô thức đáp.
 
Trưa hôm đó, nhờ có sự trợ giúp của cảnh sát, hai người làm xong xét nghiệm huyết thống, ngày mai là có kết quả.
 
Sau khi hai cảnh sát rời đi, chỉ còn lại Đổng Chính Hào và Liễu Mộc Mộc.
 
Đổng Chính Hào tò mò quan sát cô gái nhỏ, hắng giọng hỏi cô: “Con có chỗ ở chưa?”
 
“Chưa.” Liễu Mộc Mộc thẳng thắn đáp.
 
“Vậy ở khách sạn trước đã. Chờ khi nào có kết quả thì… Tính sau.” Ban đầu ông ta định nói có kết quả thì sẽ dẫn cô về nhà, nhưng lời tới bên miệng lại quay trở về.
 
“Được.”
 
Sau khi sắp xếp cho Liễu Mộc Mộc xong xuôi, Đổng Chính Hào không về bệnh viện ngay mà lên xe, gọi cho thư ký của mình. Thư ký Vương bắt máy rất nhanh. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
“Ông chủ?”
 
“Điều tra một người cho tôi. Về thân thế, bối cảnh và dạo gần đây có tiếp xúc với ai, phải điều tra rõ ràng.”

 

Nhấn Mở Bình Luận