Chương 16

Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Sáu giờ sáng, Liễu Mộc Mộc bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức.
 
Cô duỗi cánh tay trắng như tuyết ra khỏi chăn, lục lọi một lúc nơi đầu giường mới tìm thấy điện thoại.
 
Cô híp mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, người gọi hiển thị bên trên là Chiêm Ny.
 
Sau khi nối máy, Liễu Mộc Mộc còn chưa kịp nói gì thì Chiêm Ny đã khóc lóc lặp lại liên tục: “Phải làm sao đây, phải làm sao đây?”
 
“Có chuyện gì?” Cô ngáp một cái, rời khỏi giường mở rèm cửa, nắng sớm chiếu khắp phòng cô.
 
“Đêm qua thì không có, nhưng sáng hôm nay bỗng nhiên trên người mình xuất hiện rất nhiều vết đỏ, y hệt trường hợp mẹ mình. Liễu Mộc Mộc, có phải mình sẽ chết không? Vì sao mẹ mình lại lây bệnh này cho mình chứ?”
 
Chiêm Ny vừa khóc vừa nói lung tung, có vẻ suy sụp tinh thần lắm.
 
“Đừng có nghĩ lung tung. Cậu nói chuyện này cho ai trong nhà chưa?”
 
Chiêm Ny khịt mũi: “Mình còn chưa nghĩ ra phải nói với họ thế nào.”
 
“Vậy đừng nói cho họ biết trước đã.” Liễu Mộc Mộc thở phào, “Cậu gọi mình chắc cũng không phải để mình an ủi cậu thôi đâu nhỉ?”
 
Đầu dây bên kia, Chiêm Ny im lặng chớp mắt: “Sau khi mẹ mình mắc bệnh, bệnh viện không có cách chữa trị. Bây giờ mình có đi khám thì kết quả cũng vậy thôi. Mình muốn nhờ cậu nghĩ cách giúp mình. Mình biết ông nội cậu và cậu đều rất giỏi, nhất định có thể giúp mình được, phải không?”
 
Giọng nói Liễu Mộc Mộc lộ ra chút lạnh nhạt: “Mình chỉ có thể gieo một quẻ giúp cậu, thu cậu mười nghìn*. Suy nghĩ cho kỹ rồi cầm tiền tới tìm mình sau.”
 
“Nhưng mà…”
 

*Gần 35 triệu VND.
 
Có vẻ Chiêm Ny còn muốn nói gì đó, nhưng Liễu Mộc Mộc không cho cô ta cơ hội nói, thẳng tay cúp máy.
 
Tâm trạng Liễu Mộc Mộc nặng trĩu. Quả nhiên là Chiêm Hoành Nghiệp đã bắt đầu ra tay với Chiêm Ny rồi. Theo suy đoán của cô thì cách nguyền rủa này có liên quan tới máu.
 
Mà theo như triệu chứng kéo dài của dì Trương thì có lẽ không phải nguyền rủa một lần là xong đâu, có lẽ phải không ngừng cung cấp máu.
 
Nếu Chiêm Ny có thể cách xa Chiêm Hoành Nghiệp thì khả năng cao sẽ trốn được một kiếp nạn.
 
Nhưng nghĩ lại thì có vẻ cách này không khả thi lắm.
 
Chiêm Ny không phải Đổng Chính Hào, sẽ không bị thuyết phục chỉ vì vài câu nói của cô. Dù gì Chiêm Hoành Nghiệp cũng là bố ruột cô ta, còn cô chỉ là người ngoài thôi.
 
Cho dù nói thẳng ra thì chưa chắc cô ta sẽ tin.
 
Sau khi Liễu Mộc Mộc cúp máy, Chiêm Ny ngồi trong căn phòng tối mịt. Cô ta cứ cắn môi dưới liên tức, mãi đến khi trong miệng có mùi máu tươi.
 
Liễu Mộc Mộc muốn cô ta trả một nghìn nhân dân tệ, nhưng còn chưa chắc có thể giúp cô ta được hay không, đây là một khoản tiền lớn đối với cô ta.
 
Do dự trong phòng gần nửa tiếng, cuối cùng cô ta quyết định dùng tấm thẻ ngân hàng bố từng đưa mình. Nhân lúc sáng sớm, mọi người chưa ai dậy, cô ta đeo túi xách rời đi.
 
Trước tiên cô ta rút tiền đã, sau đó lại hẹn gặp cô ở một tiệm bán đồ ăn sáng khá gần nhà Liễu Mộc Mộc.
 
Liễu Mộc Mộc gọi bữa sáng, hai cái bánh bao, hai chén chào, còn có một ít dưa muối.
 
Cô mặc quần thể thao ngắn màu xám cùng áo lót nhỏ màu vàng nhạt. Tóc tết lại rồi quấn thành cái hình tròn nhỏ. Động tác của cô nhanh nhẹn, trông rất có sức sống thiếu nữ.
 
Chiêm Ny thật sự không hiểu nổi, vì sao trông Liễu Mộc Mộc chẳng phiền não chút nào vậy?
 
Trong lúc cô ta còn ngơ ngác, Liễu Mộc Mộc đã nhìn thấy cô ta, thế là vẫy tay làm sợi dây buộc tóc hình khủng long trên tay lắc lư theo.
 
Chiêm Ny ngồi xuống vị trí đối diện cô.
 
“Ăn sáng trước đã, ăn xong rồi nói sau.” Liễu Mộc Mộc nhai bánh bao. Bánh bao quán này bán rất lớn, còn thơm nữa.
 
Chiêm Ny không có tâm trạng ăn uống, chỉ lịch sự uống vài ngụm cháo, còn bánh bao thì không đụng vào.
 
Chờ Liễu Mộc Mộc ăn lưng lưng bụng, cô ta mới vội hạ giọng hỏi: “Cậu nói sẽ gieo giúp mình một quẻ. Vậy cậu gieo ra quẻ gì?”
 
“Gieo ra có chuyển biến mới.”
 
Đôi mắt Chiêm Ny sáng lên, sau đó lại nghe Liễu Mộc Mộc nói: “Nhưng mà phải nói trước, mình nói gì thì cậu cứ làm theo, không nên hỏi lý do. Nếu không làm được thì không cần tới tìm mình nữa.”
 
Chiêm Ny vội gật đầu: “Cậu yên tâm, nhất định mình sẽ nghe theo cậu.”
 
Khựng lại một chút, cô ta mới do dự hỏi: “Lần nào lại xóc đồng xu nữa hả?”
 
Lúc trước Liễu Mộc Mộc rất thích xóc đồng xu, thỉnh thoảng tâm trạng tốt thì sẽ xóc cho các bạn trong lớp. Có lúc rất chuẩn, có lúc thì không hiệu nghiệm. Nhưng bình thường đều là mấy chuyện nhỏ như hôm nay trời lạnh có được ăn bánh bao hấp, hôm nọ trời nóng có được ăn kem hay không, cho nên mọi người chưa từng để ý quá nhiều.
 

“Không phải, đưa tay đây.” Liễu Mộc Mộc giơ tay về phía cô ta.
 
Chiêm Ny đặt tay mình vào tay cô.
 
Liễu Mộc Mộc cầm tay Chiêm Ny, hai mắt như mất đi tiêu cự, tựa như người sống hóa người chết trong chớp mắt. Chỉ một thoáng như vậy, Chiêm Ny nhìn khuôn mặt không thay đổi của cô, nhịn không được thoáng run rẩy.
 
Nhưng Liễu Mộc Mộc trở lại bình thường rất nhanh, cô buông tay Chiêm Ny ra.
 
“Đêm nay nhà cậu sẽ tham dự một bữa tiệc, cậu đừng có đi, cứ ngủ trên giường, không được bật đèn, có nghe thấy gì cũng không được ra ngoài. Đúng chín giờ năm phút, cậu đứng ngoài cửa phòng sách của bố cậu hai phút, sau đó lại về phòng ngủ. Đừng để bất kỳ ai phát hiện, hiểu chưa?”
 
Chiêm Ny rất muốn hỏi lại, nhưng hiển nhiên Liễu Mộc Mộc chẳng muốn giải thích cho cô ta. Thấy cô ta không ăn bánh bao nữa thì dứt khoát gắp bánh ăn luôn.
 
Cô ăn làm hai gò má phình lên, bộ dáng lạnh lùng vừa rồi biến mất.
 
Chiếm Ny cảm thấy hình như Liễu Mộc Mộc đang đùa mình. Mất lời cô nói đâu có liên quan gì tới bệnh tình cô ta đâu chứ?
 
Nhưng hiện tại cô ta cũng chẳng có cách nào tốt hơn, chỉ đành tạm thời tin tưởng cô.
 
“Mình biết rồi.” Dứt lời, cô ta đứng dậy định rời đi.
 
Liễu Mộc Mộc ngẩng đầu, tay gõ lên bàn một cái: “Tiền gieo quẻ.”
 
Chiêm Ny mấp máy môi, lấy một phong thư trong túi đặt lên bàn, sau đó rời đi không quay đầu lại.
 
Sau khi cô ta rời đi, Liễu Mộc Mộc mới cầm phong thư lên, rút tiền bên trong ra để thanh toán tiền ăn sáng.
 
Lúc đi ra cửa tiệm có một chiếc xe chạy qua, không biết vì sao săm lốp lại nghiến qua một cục đá làm nó bắn lên, bay về phía đầu Liễu Mộc Mộc.
 
Liễu Mộc Mộc ngồi thụp xuống, né được viên đá đang bay tới kia. Bên cạnh có một người mới mua sữa đậu nành đi vòng qua cô, bịch sữa đột nhiên bị rách, sữa đậu nành nóng hổi rơi hết lên đầu cô.
 
Quãng đường vài trăm mét về nhà sau đó của Liễu Mộc Mộc bỗng hệt như trò chơi kinh dị “Final Destination”.
 
Khi Chiêm Ny về tới nhà, không có ai phát hiện cô ta từng đi ra ngoài.
 
Cả ngày tâm trạng cô ta vẫn luôn căng thẳng.
 
Khương Giai để ý thấy cô ta khá lạ, nhưng vốn chẳng thèm quan tâm, chỉ ngâm nga khẽ hát, đi lên lầu chọn quần áo.
 
Hơn bốn giờ chiều, Chiêm Hoành Nghiệp và Chiêm Hồi Thiên cùng về nhà, sau đó nói Chiêm Ny biết cả nhà sẽ tham dự một bữa tiệc.
 
Lúc nghe ông ta bảo sẽ tham gia một bữa tiệc, Chiêm Ny khiếp sợ tới mức chẳng đáp được câu nào cả một lúc lâu.
 
“Sao rồi?” Chiêm Hoành Nghiệp dịu dàng dò hỏi.
 
Chiêm Ny ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt ấm áp của bố mình, sau đó cụp mắt nhỏ giọng đáp: “Cơ thể con không khỏe lắm, thấy đau bụng. Con có thể không đi được không?”
 
Chiêm Hoành Nghiệp thoáng ngạc nhiên, sau đó giật mình: “Đương nhiên là được. Vậy còn ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, bố sẽ pha nước đường đỏ cho con uống nhé?”
 
Chiêm Ny gật đầu.
 

Sáu giờ tối, ngoại trừ Chiêm Ny thì những người khác đều rời khỏi nhà. Đèn trong biệt thự bị tắt, chìm trong một màu tối om.
 
Chiêm Ny sợ tối, nhưng Liễu Mộc Mộc đã dặn nên cô ta không bật đèn. Cô ta vùi đầu trong chăn, cứ được một lúc là lại xem giờ một lần.
 
Cứ vậy mãi tới khi chín giờ.
 
Cô ta nghe thấy tiếng bước chân có người lên lầu, sau đó dừng lại bên ngoài cửa phòng mình.
 
“Rầm rầm rầm” có ba tiếng đập cửa.
 
Cô ta vội vàng tắt điện thoại, giả vờ ngủ say.
 
Được một lúc thì cửa phòng cô ta bị đẩy ra. Lại lát sau nữa, cửa phòng đóng lại.
 
Nhịp tim Chiêm Ny tăng nhanh, mọi thứ đều xảy ra đúng như lời Liễu Mộc Mộc nói cô ta, cứ như cô tận mắt nhìn thấy vậy.
 
Chín giờ năm phút, cô ta đi chân trần rời khỏi phòng mình.
 
Cửa phòng sách của bố khép hờ để lộ một đường rất nhỏ, có ánh sáng lọt ra.
 
Cô ta tìm một vị trí có thể nhìn rõ bên trong phòng sách mà không bị ai phát hiện, nín thở chờ bên ngoài.
 
Trong phòng sách, Chiêm Hoành Nghiệp lấy một chiếc bình màu xám từ trên kệ Bác Cổ xuống. Chiếc bình nọ rất thô ráp, Chiêm Ny không nhớ mình đã thấy kiểu dáng bình này ở đâu.
 
Sau đó ông ta lấy một ống nghiệm đựng máu trong ngăn kéo bàn đọc sách ra.
 
Nắp ống đựng máu bị mở ra, tạo thành âm thanh rất nhỏ. Ông ta cẩn thận, nghiêm túc bôi máu lên miệng bình.
 
Cứ bôi vậy tầm mười lần thì tất cả máu đều bị chiếc bình hấp thụ.
 
Chiêm Ny nhìn thấy mà chân đứng không vững tới nơi. Cô ta sẽ không nhớ nhầm đâu, đó chính là ống nghiệm mà cô ta bị lấy lúc đi khám ở bệnh viện.
 
Trước đó Liễu Mộc Mộc có nói y tá lấy nhiều máu quá, cô ta tuy không để ý nhưng cũng nhìn thoáng qua.
 
Chân cô ta như nhũn ra, trong đầu hỗn loạn đầy ắp những suy nghĩ. Nhưng cô ta vẫn nhớ rõ lời dặn của Liễu Mộc Mộc nên không dám ở lại thêm, lén lút trở lại phòng mình.
 
Khoảng tầm mười phút sau, lại có người mở cửa phòng cô ta ra. Có lẽ người nọ nhìn mấy lần mới chịu đóng cửa lại.
 
Chiêm Ny trốn trong chiếc chăn mỏng, cả người run rẩy.

 

Nhấn Mở Bình Luận