Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn
Đã gần qua tháng chín nhưng Khánh Thành vẫn nóng như ngày nào, khiến người ta nóng nảy. Các trường tiểu học trong thành phố cũng lục tục bắt đầu khai giảng.
Thứ còn làm ta khó chịu hơn việc kỳ nghỉ đã kết thúc đó là gì? Đó chính là lúc chỉ còn một ngày nữa thôi là khai giảng, ta bỗng nhận ra bài tập hè trống trơn chưa làm một chữ.
Đổng Kỳ vốn định viện cớ chân mình để trốn đi học, bởi vì cậu còn chưa làm bài tập.
Vì để thuyết phục bố mẹ, sau bữa sáng, cậu bắt đầu lẩm bẩm kêu la đau chân. Ngay lúc mẹ mình quan tâm thì nhân cơ hội nói ra yêu cầu của mình.
Cậu bảo không muốn đi học, mẹ mau xin nghỉ một tháng cho mình đi.
Khương Lệ thoáng do dự, còn chưa kịp đồng ý, Đổng Kỳ đã ôm chân lăn qua lăn lại trên ghế sa lông, vừa lăn vừa gào: “Bà, bà ơi, con nhớ bà…”
Trước khi Liễu Mộc Mộc chuyển tới nhà họ Đổng, chuyện này là một chuyện cực kỳ thường xuyên.
Mỗi khi như vậy, bà lão sẽ chạy tới, mắng hết một vòng những người trong nhà ngoài trừ con trai và cháu trai mình, sau đó đồng ý đủ loại yêu cầu của Đổng Kỳ.
Sau này không còn bà lão nữa, bỗng thấy con trai mình như vậy, Khương Lệ còn thấy không quen.
Mặc dù bà nuông chiều con trai, nhưng con trai cứ vừa khóc vừa gào thét như gà bị cắt tiết thế kia, bà cũng thấy phiền chứ.
“Không thì để em xin nghỉ một tháng trên trường cho Tiểu Kỳ nhé?” Vì để con trai câm miệng, Khương Lệ đành phải bàn bạc với Đổng Chính Hào còn chưa đến công ty.
Đổng Chính Hào suy nghĩ một lúc, đang định đồng ý thì nhìn thấy Liễu Mộc Mộc đứng trên lầu hai nhìn xuống: “Nếu nhớ bà như vậy thì có cần chị đưa em xuống dưới đó gặp bà hay không?”
Đổng Chính Hào lập tức giật mình, sao ông lại quên bất hòa giữa con gái cả và mẹ mình cơ chứ. Vậy mà con trai ông còn dám nằm đó gọi bà, không phải đang cố ý gây sự à!
Ông giận tái mặt, rống banh cuống họng với Đổng Kỳ: “Gào cái gì mà gào! Ngày mai đi học cho bố! Đừng có hòng nghỉ học!”
Khí thế chủ nhà phóng thích tứ phương.
Tiếc là Đổng Kỳ chẳng thèm để ý, cậu gào lại với Đổng Chính Hào: “Không đi!”
“Bố thấy con thèm bị đánh lắm rồi đấy.” Đổng Chính Hào nhìn xung quanh tìm thứ gì tiện tay chút, thế là con gái nhỏ đứng cạnh lặng lẽ đưa cái chày cán bột cho ông.
Ban đầu Đổng Chính Hào chỉ định nổi giận cho có thôi, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao. Hơn nữa, sao lại có chày cán bột ở đây?
Nếu cả chày cán bột cũng nằm trong tay rồi, vậy thì thuận tiện đánh con trai một trận vậy.
Thế là mông Đổng Kỳ phải chịu mấy cú tới từ bố mình. Đổng Chính Hào vừa ấn đầu con trai đánh vừa hỏi: “Nói, có đi học hay không?”
“Không đi!” Đổng Kỳ gào đến khàn giọng cứ như trong nhà có trại mổ heo.
“Không đi học thì bố đánh gãy luôn cái chân còn lại của con. Để xem con có đi học hay không.” Lại đánh tiếp.
Cuối cùng đánh tới khi mông Đổng Kỳ đỏ bừng lên, cậu mới nghẹn ngào rặn ra một câu: “Con đi mà, bố đừng đánh nữa, hu hu hu hu…”
Cảnh tượng ông chồng thuần phục con trai quá oanh liệt, Khương Lệ đau lòng lau khóe mắt chẳng vương chút lệ nào, cuối cùng quyết định nhắm mắt làm ngơ mà bỏ lên lầu.
Sau khi lặng lẽ góp chút công sức “hèn mọn” không đáng kể, Đổng Duyệt lặng lẽ quay về phòng chuẩn bị đồ dùng ngày mai đi học cần tới.
Liễu Mộc Mộc chạy xuống lầu, đứng ở khoảng cách gần hóng kịch hay. Sau khi xem xong còn đưa cho bố mình một ly nước chanh để bổ sung thể lực.
Lão Đổng đánh con trai xong, ừng ực mấy ngụm uống nước chanh con gái đưa, cảm giác sung sướng ngập tràn.
“Có phải Mộc Mộc cũng sắp khai giảng không?” Hai bố con chẳng thèm để ý Đổng Kỳ đang cắn gối khóc hu hu, đi ra chỗ khác nói chuyện.
“Mùng 1 tháng 9 là khai giảng, hôm 31 tới trước để sắp xếp mấy chuyện lặt vặt.” Cũng chính là ngày mai.
“Được, vậy mai bố đưa con tới trường.”
“Cảm ơn bố.”
Đổng Chính Hào bỗng cảm thấy mình là một người bố có trách nhiệm, chẳng những có thể dạy dỗ con trai không hiểu chuyện, lại còn có thể đưa con gái đi học, cực kỳ đáng khen.
Ngày 31 tháng 8, hai bố con gieo được hai quẻ cát thích hợp xuất hành, rời khỏi nhà.
Đổng Chính Hào lái xe chở Liễu Mộc Mộc tới trường Đại học Khoa học Tự nhiên Khánh Thành cách nhà mình một tiếng đi đường để nhập học.
Ngoài cổng trường người tới người đi đông đúc, khó khăn lắm mới tìm được chỗ để đậu xe, vừa bước xuống đã phải chịu cái nắng khủng khiếp tới ngạt thở.
Khoảnh khắc ấy, Liễu Mộc Mộc cũng rất muốn lăn lộn dưới đất đòi nghỉ học, chắc chắn lão Đổng sẽ không dám từ chối.
Ầy… Ai bảo cô là một đứa trẻ ngoan tự nguyện học hành tốt chứ.
Một đàn anh phụ trách việc đón người dẫn hai bố con tới chỗ ghi tên, sau đó đưa chìa khóa phòng ký túc xá, đưa họ tới khu ký túc nữ.
Phòng của Liễu Mộc Mộc ở trên lầu bốn, phòng số 413.
Sau khi dẫn cô tới nơi, đàn anh rời đi trong cơn mưa cảm ơn liên tục của Đổng Chính Hào.
Trong phòng có hai giường ngủ đã bày biện đồ đạc xong nhưng chẳng thấy ai, có lẽ là đi mua đồ dùng hằng ngày rồi. Chỉ còn hai giường trống, Liễu Mộc Mộc chọn chiếc cạnh cửa. Cô lấy chăn nệm mới mua từ va li ra định trải lên giường.
“Cần bố giúp không?” Đổng Chính Hào đứng bên cạnh, vừa đưa gối cho cô vừa hỏi.
Liễu Mộc Mộc vẫn còn đang vật lộn với ga giường, thuận miệng đáp một câu: “Đừng có hành hạ giường con.”
“Ấy.” Lão Đổng không vui gõ gõ lên thành giường, “Cái giường này chắc lắm. Với cả bố con cũng chỉ có bảy mươi tám, bảy mươi chín, tám mươi ký chứ mấy…”
“À con biết mà, một trăm ký.” Liễu Mộc Mộc lạnh lùng kết luận.
“Gì mà một trăm ký, rõ ràng chỉ mới tám mươi tám ký.”
“Thì làm tròn là thành một trăm ký, cũng như nhau.”
Lúc Liễu Mộc Mộc còn đang bắt nạt Đổng Chính Hào, cửa phòng lại mở ra. Một nam sinh cao khoảng một mét tám, mặt mũi tuấn tú nắm tay một nữ sinh tóc dài bước vào.
Tuổi tác cả hai không chênh lệch lắm, cử chỉ lại thân mật, hiển nhiên là bạn trai bạn gái.
Nữ sinh ngẩng đầu thấy Liễu Mộc Mộc đang dọn giường thì vẫy tay với cô, nở nụ cười tốt lành: “Xin chào, mình là Tiết Lam.”
“Mình tên là Liễu Mộc Mộc. Chào nha.” Liễu Mộc Mộc nhiệt tình chạy qua giường bên đó, đưa tay ra chào hỏi.
Tiết Lam nhoẻn miệng cười, bắt tay với cô. Ngón tay của Tiết Lam rất lạnh trong khi trời lại nóng, thật sự khá bất thường.
Nhưng trông sắc mặt thế này chẳng nhìn ra nguyên nhân gì, không biết có phải vấn đề từ cơ thể không nữa.
Bạn trai của Tiết Lam khá lạnh lùng, anh ta không để ý Liễu Mộc Mộc mà đi vòng qua Đổng Chính Hào, giúp bạn gái sắp xếp hành lý và giường ngủ.
Có vẻ cô nàng cũng hơi xấu hổ, đứng ở đầu giường nói nhỏ với Liễu Mộc Mộc: “Đó là bạn trai mình, Từ An Trạch. Anh ấy học khoa Công nghệ Thông tin.”
Khoa Công nghệ Thông tin của Khánh Thánh cũng là một khoa giỏi và có tiếng trong bảng xếp hạng cả nước. Nhưng nghe nói những người học IT giỏi thường dễ hói lắm. Liễu Mộc Mộc đơn phương từ chối khoa này, thế nhưng xét thành tích xong, cô lại bị khoa này đơn phương từ chối ngược lại.
“Hai cậu cùng thi vào một trường hả? Giỏi thật.”
Tiết Lam ngại ngùng gật đầu. Ánh mắt cô nàng nhìn Từ An Trạch tràn ngập lưu luyến không muốn xa rời.
Người ta thì có bạn trai đưa đi học, còn cô chỉ có một ông bố nặng một trăm ký. Ầy, thất vọng quá.
Đổng Chính Hào thoáng cảm nhận được sự bất mãn của con gái, liếc mắt nhìn chàng trai động tác nhanh gọn, không lâu sau đã dọn xong đồ trong va li.
Đợi Liễu Mộc Mộc dọn chăn nệm xong, ông nói với cô: “Mộc Mộc, hay là đêm nay về nhà trước, ngày mai bố lại đưa con tới trường?”
“Không cần. Sau khi khai giảng chắc là bọn con phải huấn luyện quân sự. Tới khi đó không về nhà được, nhớ mỗi cuối tuần tới thăm con.”
Cô không thể ở trường mãi được, cứ cách năm ngày lại về nhà một lần cũng ổn. Nếu không thể quay về được thì chỉ đành để Đổng Chính Hào tới thăm cô thôi.
Trên phương diện này, hai bố con đã nhất trí với nhau lâu rồi.
“Được, vậy thứ bảy bố sẽ qua. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho bố.”
“Bye bye.” Liễu Mộc Mộc không chút lưu luyến vẫy tay chào tạm biệt ông.
Đổng Chính Hào cũng vẫy tay với cô, bước chân nhẹ nhàng hẳn.
Trong lòng thầm nghĩ: Cuối cùng cũng đưa bà nội này vào trường được, ông tự do rồi.
Tiết Lam và bạn trai dọn giường xong thì rời đi, chỉ còn một mình Liễu Mộc Mộc ở phòng ngủ. Mãi tới hơn năm giờ mới thấy hai người bạn cùng phòng khác của mình.
Hai người trở về cùng nhau, vác theo một bao lớn đựng đồ dùng hằng ngày, rõ ràng là mới mua sắm xong.
Sau khi thấy Liễu Mộc Mộc, hai người đều cực kỳ nhiệt tình chào hỏi. Nữ sinh tóc ngắn nằm giường đối diện Liễu Mộc Mộc, tên là Tiền Hiểu Manh.
Còn người nằm giường chếch phía đối diện cô tên là Vệ Tuyết. Cô ấy có mái tóc búp bê, khuôn mặt tròn trịa, trông y như búp bê, rất đáng yêu.
Cả hai chưa gặp Tiết Lam, nghe Liễu Mộc Mộc nói đã gặp thì hỏi thăm vài câu.
“Trông có vẻ tính tình khá tốt, vừa rồi người dẫn bạn ấy tới là bạn trai bạn ấy đấy.”
Tiền Hiểu Mặt cũng bày ra khuôn mặt hâm mộ như Liễu Mộc Mộc: “Ui, sao có người lại có thể vừa không trễ nải việc học lớp mười hai vừa giải quyết vấn đề độc thân chứ? Hâm mộ ghê!”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Liễu Mộc Mộc gật đầu liên tục.
Đã từng có một người bạn trai tương lai xuất hiện trước mặt cô, cô rất trân trọng người đó, tiếc là người ta thì lại không. Càng nghĩ càng thấy tức mà, cô chẳng thể giải quyết vấn đề độc thân trước khi vào đại học, đúng là làm mất mặt trường cấp ba của mình quá đi mất!
Vệ Tuyết ngồi một bên, nhìn hai người bắt sóng não cực nhanh trước mặt, im lặng rồi lại im lặng. Cứ cảm thấy bất cứ lúc nào cả hai cũng có thể rút dao ra, uống máu ăn thề ngay tại chỗ, khiến người ta hoảng chết được.
Hơn tám giờ tối, sắc trời bên ngoài dần dần tối đen, cuối cùng Tiết Lam cũng trở về.
Cô nàng đứng ngoài cửa, chào hỏi với mọi người trong phòng ký túc: “Chào mọi người, mình là Tiết Lam.”
“Xin chào, xin chào.” Tiền Hiểu Manh tiến lên, nhân cơ hội sờ sờ tay nhỏ của Tiết Lam.
Tay của người có bạn trai đó, quả là khác hẳn.
Tiết Lam thấy cô ấy nhiệt tình vậy thì hơi hoảng loạn. Cô nàng vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Tuyết, lại thấy Vệ Tuyết vẫy vẫy tay với mình.
Được rồi, có vẻ không ai cứu cô nàng được đâu.
Cuối cùng thứ cứu Tiết Lam khỏi sự nhiệt tình của Tiền Hiểu Manh là trà sữa, trên đường trở về cô nàng có mua cho các bạn cùng phòng của mình mỗi người một ly trà sữa.
Vốn còn đang lo lắng sẽ có người tính tình không tốt, không ở cùng hòa thuận được nên cô nàng định kéo gần quan hệ. Bây giờ xem ra không cần kéo gần thì khoảng cách cũng đã gần lắm rồi.
Buổi chiều đầu tiên ở trường đại học, bốn nữ sinh mỗi người cầm một ly trà sữa. Sau khi tắt đèn thì ở trong ký túc trò chuyện, chẳng biết là tới mấy giờ, tiếng nói chuyện dần dần nhỏ đi mãi tới lúc biến mất hẳn, mọi người đều thiếp đi.
Khoảng chừng ba giờ sáng, Liễu Mộc Mộc bỗng nghe thấy tiếng ho khan nặng nề.
Cô ngồi trên giường, phát hiện là Tiết Lam nằm ở giường bên cạnh cô đang ho.
Liễu Mộc Mộc bật đèn pin lên, ánh đèn chiếu rọi qua, có thể thấy Tiết Lam vẫn còn say giấc. Không biết là thân thể khó chịu hay mơ thấy ác mộng mà biểu cảm rất dữ tợn.
Cô nàng vẫn không ngừng ho khan, nhưng dù như vậy cũng chẳng khiến cô nàng tỉnh lại.
Tiếng ho khan mau chóng đánh thức hai người còn lại trong phòng. Vệ Tuyết ngồi trên giường, nhìn thấy ánh đèn trong phòng thì thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Liễu Mộc Mộc xoay người lại gần giường Tiết Lam. Cô khẽ lay Tiết Lam, nhưng cô nàng không phản ứng lại, chỉ có tiếng ho khan đã giảm bớt một chút.