Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô
"Hừ, cũng phải xem ngươi có khả năng đó hay không!" Giữa lúc mọi người đang hít thở không thông trong bầu không khí khẩn trương, một giọng nói lạnh lùng của phụ nữ cắt ngang qua, càng khiến cho hoàn cảnh có chút hỗn loạn hơn.
Khâu Lệ Đại Cơ quay đầu nhìn về phía Vân Chỉ cười lạnh đầy ý tứ, giữa con ngươi tràn đầy vẻ không dám tin.
"Ngươi làm gì với ta vậy!" Khâu Lệ Đại Cơ trừng mắt từ từ rời khỏi Vân Chỉ, lớn tiếng chất vấn.
Lúc này nàng mới phát hiện ra nàng hoàn toàn không thể cử động, mà toàn thân đang có một cảm giác đau đớn nhè nhẹ chế ngự, chậm rãi thử vận nội công nhưng mà cũng rất khó phá tan.
"Không có gì, chỉ là nhìn ngươi cười điên khùng như vậy nên cho ngươi chút thuốc để điều trị mà thôi." Vân Chỉ đi đến trước mặt nàng, giơ tay lên lên trong lòng bàn tay vẫn còn giữ lại bột thuốc, lắc lắc khoe ra với Khâu Lệ Đại Cơ.
Đây là nàng chiếu theo phương pháp chế tạo Thực Cốt Định Hồn Tán ghi trên Bách Thảo Kinh làm ra, nàng bất chấp nguy hiểm lại gần bên người lão yêu bà này chính là muốn chọn thời điểm nàng vui vẻ quá mà sơ xuất rải bột phấn lên người nàng. Tuy rằng không biết khả năng chế tạo của mình ra sao nhưng ít nhất hiện tại nàng có thể khẳng định nàng ta đang được hưởng thụ sự đau đớn của kéo dài xương cốt, đau đớn này sẽ càng ngày càng tăng, nó khiến cho xương cốt người trúng độc bị tan ra rồi hoàn lẫn từ từ ăn mòn da thịt, vô cùng thống khổ.
Khâu Lệ Đại Cơ không cam lòng nhìn Vân Chỉ, không nói được điều gì, chỉ nhắm mắt lại, không biết là nên chịu thua hay là nên như thế nào.
"Các ngươi muốn làm gì thì chuẩn bị làm đi, dù sao cuối cùng cái lão yêu bà này cứ giao cho ta xử lý là được." Vân Chỉ quay xuống nói với Mặc Kỳ Tẫn và Cực Thiên đến giờ vẫn còn chưa phản ứng kịp, rồi lại xoay người căm tức nhìn Khâu Lệ Đại Cơ, người đàn bà đáng hận này, rốt cuộc hôm nay nàng có thể giết nàng để báo thù cho mẫu thân rồi!
Nhìn thấy Vân Chỉ chuyển nguy thành an, cuối cùng Cực Thiên cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đi vài bước đến trước mặt Khâu Lệ Đại Cơ: "Giao thuốc giải ra đây, ta có thể cho ngươi chết toàn thây!"
Thân thể Mặc Kỳ Tẫn định kỳ hàng tháng đều phải lấy thuốc giải từ chỗ lão yêu bà để duy trì tính mạng, hiện tại, thân thể ngày càng yếu hơn, Công Ngọc đã nói qua nếu không có thuốc giải chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn Mặc Kỳ Tẫn phía sau Cực Thiên, Khâu Lệ Đại Cơ hừ một tiếng rồi cười, khóe miệng cong lên nụ cười vô cùng chói mắt: "Ta đã sớm nói rằng độc này chỉ mình ta có thể giải, nếu ta chết thì hắn cũng không sống được bao lâu đâu!"
"Ngươi!" Cực Thiên tức giận, vung kiếm lên muốn chém, ma nữ này chính là người phụ nữ mà hắn đã hận suốt mười năm qua, hận ý của hắn tuyệt đối không kém hơn hận ý của Vân Chỉ chút nào.
Ngay khi kiếm muốn tạo một đạo vết thương trên người thì một chuyện kỳ lạ xảy ra.
Đột nhiên ánh mắt Khâu Lệ Đại Cơ trở nên nguy hiểm, dùng một chưởng đánh bay ra, đem cả người Cực Thiên và kiếm ra xa vài bước.
Ấy thế mà nàng có thể phá tan tính chất của thuốc, Vân Chỉ không dám tin, nhưng lúc này lại càng thêm tức giận!
"Hừ, dựa vào các ngươi bây giờ mà có thể làm khó bản tôn sao! Ngôi vị Thái hậu này bản tôn cũng không còn muốn ngồi nữa!" Dùng ánh mắt miệt thị nhìn qua mọi người ở đây.
Ngay khi mọi người còn chưa hoàn hồn thì khóe miệng cong lên, chỉ trong khoảnh khắc bên ngoài cung điện truyền đến tiếng kêu bén nhọn của một con chim bị xích lại, chỉ trong chớp mắt toàn bộ nến tắt vụt, lúc này chỉ cảm thấy có một trận gió mạnh cứ ma sát lại bên mình, lại nên về phía trên, hiện giờ Khâu Lệ Đại Cơ đa ngồi ngay ngắn trên một con chim khổng lồ quái dị.
"Cho các ngươi một chút kiến thức về uy lực của chim đại bàng, hoàng cung này hủy đi cũng được! Ha ha ha ha.........."
Sau khi lời nói điên khùng của nàng vang ra, chỉ thấy con quái điểu kia bắt đầu tạo gió xoáy, từ trên nhìn xuống cung điện trống rỗng giống như đang nấu cơm, lửa đỏ nhảy múa trong nháy mắt thiêu đốt mắt của mỗi người.
Trong đầu hiện ra cặp mắt mở to khi chết kia, bỗng nhiên Vân Chỉ nhìn về phía con quái điểu đang phun lửa kia: "Chính là thứ đó, chính nó đã gây chuyện ở phủ Thiên Đại!"
Nghe thấy câu nói, lập tức mấy người khác trở nên cảnh giác, con quái điểu này trong thời gian một nén hương có thể diệt sạch cả nhà Thiên Đại Tướng quân nên càng không thể khinh thường!
"Các ngươi đi ra ngoài trước, ta sẽ đối phó với con súc sinh này!" Hai mắt Cực Thiên nhìn chằm chằm chim đại bàng đang làm loạn, lớn tiếng nói.
Biết bọn họ ở lại cũng chỉ gây thêm phiền phức, Vân Chỉ tiến lên đưa độc dược duy nhất trên người nhét vào trong tay Cực Thiên: "Điểm yếu của con quái điểu này nằm ở đôi mắt và bụng, tốc chiến tốc thắng!"
Cực Thiên quay đầu, hai người đối diện nhìn nhau, từ trong ánh mắt, hắn có thể thấy được sự tín nhiệm vững vàng của nàng!
Cầm kiếm xoay người đi lên, tạo thời gian cho mấy người chạy thoát. Vốn dĩ Long Đằng kiếm là tương khắc của lửa, đường kiếm bay lượn dệt thành một màng kiếm khí lớn nhanh chóng tiến về phía chim đại bàng.
Lúc này Khâu Lệ Đại Cơ ngồi trên lưng chim đại bàng chau mày, sắc mặt cũng đen hơn, mồ hôi ra nhiều hơn, vẻ mặt có chút dị dạng, vừa nhìn là biết có dấu hiệu trúng độc. Cực Thiên hừ lạnh một tiếng, không cần để ý đến nàng, toàn bộ tinh thần tập trung vào đối phó quái điểu dưới chân nàng.
Tránh đi quả cầu lửa quái dị, rót nội lực vào thân kiếm, thân kiếm như múa lượn, ánh sáng sáng ngời vung lên bay đến, giống như vô vàn tầng ánh sáng tuyệt đẹp trên những con sóng biển, đẹp nhưng vô cùng hung hán, bay tới đánh vào chim đại bàng đang phá hoại cả một góc trời, giống như muốn hủy diệt toàn bộ đi.
Chim đại bàng đau đớn ngửa đầu lên kêu một tiếng, sau khi thú tính bị kích thích quay đầu tấn công mạnh mẽ về phía Cực Thiên. Chờ đúng thời cơ, cổ và bụng chim đại bàng đều lộ ra hoàn toàn, phấn độc trong tay được rót vào trong chưởng lực như một luồng vũ khí đâm về ánh mắt quái điểu, sau đó xoay người xuống, Long Đằng kiếm đâm thẳng vào bụng nó.
Khâu Lệ Đại Cơ phát hiện ý đồ của Cực Thiên liền giật mình, sau đó liều mạng dùng hết sức dời chim đại bàng lùi lại phía sau, không có thương tổn ở bộ phận quan trọng nhưng vẫn để cho kiếm xuyên qua bụng, trong nháy mắt một đạo tiếng khóc kinh thiên động địa vang vọng khắp Hoàng cung Mặc Kỳ quốc.
Đám người Vân Chỉ đứng ở ngoại điện chờ chỉ nghe thấy bên trong một tiếng chim hót thê lương chói tai, còn chưa kịp chuẩn bị đi vào tìm hiểu thì thiếu chút nữa bị một loại tia chớp từ chim đại bàng vung đến đẩy sang một bên, đi tìm bóng dáng con chim khổng lồ chỉ thấy quái điểu vừa đau đớn kêu lên vừa hướng về không trung chạy như bay đi, tốc độ như vậy không ai có thể đuổi theo.
Oán hận nhìn Khâu Lệ Đại Cơ và quái điểu trốn chạy cho đến khi chỉ còn lại điểm đen, nhớ đến Cực Thiên vẫn còn đang ở bên trong, mấy người vội vàng chuẩn bị chạy vào trong thì đã thấy Cực Thiên lảo đảo tiêu sai đi ra, khóe môi còn nhếch lên mỉm cười.
Vân Chỉ tiến lên kiểm từ từ đầu đến chân hắn một lần, phát hiện trừ bỏ mấy vết thương bên ngoài thì cũng không có cái gì nghiêm trọng, cũng yên lòng hơn/
Tuy rằng lần này yêu hậu không phải do chính tay nàng xử, nhưng hành động lần này cũng coi là thuận lợi, cuối cùng hoàng quyền cũng về chính chủ, nhân dân Mặc Kỳ quốc lại có tia hy vọng.
Có người nói yêu hậu chính là yêu tinh ngàn năm biến thành, may mắn Hoàng thượng anh minh mời vị tiên đắc đạo đến tương trợ, còn có tiên đồng áo trắng tuấn mỹ, còn có thiên thần áo đen, sau một hồi chiến đấu oanh oanh liệt liệt đại chiến trong tẩm cung yêu hậu, cuối cùng yêu nữ bị thiên thần áo đen đuổi ra khỏi nhân gian.
Cũng còn một cách nói khác, thực ra Hoàng thượng được Ly Thiên cung tiếng tăm lẫy lừng trong giang hồ tương trợ, đuổi yêu hậu ra khỏi cung, bởi vì Hoàng thượng đã đàm phán với cung chủ Ly Thiên cung sau này Mặc Kỳ quốc do Ly Thiên cung ở sau lưng quyết định, còn Hoàng thượng vẫn chỉ là con rối yếu ớt, ngu ngốc như cũ.
Lúc này Vân Chỉ đang ở Dự Vương phủ rảnh rỗi nghe Mộng nhi sưu tập các loại tin tức bát quái, cười lên nhiều hồi, trong dân gian quả nhiên thần kỳ, không ngờ có thể tưởng tượng ra nhiều chuyện như vậy.
Lúc này mỗi ngày nàng đều rảnh rỗi ở Dự Vương phủ, nhớ lại tình hình ngày hôm ấy, nàng vẫn buồn bực như thế nào mà mà lão yêu bà đó lại phá được sự khống chế của thuốc, tuy nhiên, nàng tin tưởng rằng, cái lão yêu bà kia đã trúng Thực Cốt Định Hồn Tán, cho dù là không thể định hồn thì cũng nhất định sẽ thực cốt (đục khoét phá hủy xương cốt), kết quả sống không bằng chết nên nàng vẫn có thể vui vẻ.
"Tỷ tỷ, ta tới tìm ngươi nói chuyện phiếm!"
Nghe thấy giọng nói, Vân Chỉ biết chắc chắn là Lạc Băng Tuyết lại đến đây, đối với người con gái này, nàng không thể nói rõ là vô cùng thích nhưng dáng vẻ nhu thuận kia thì không ai có thể cự tuyệt.