Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô
Không đội trời chung........ Hai mắt Mặc Kỳ Uyên trở nên bối rối, trống rỗng, thấp giọng lặp lại bốn chữ này, mối thù này là như thế nào à, kiên quyết đưa mối quan hệ của bọn họ xuống vực sâu. Nàng sao có thể nhẫn tâm nói ra lời tàn nhẫn như vậy, khiến cho hắn không còn chút khí lực nào để đuổi theo, an ủi nàng.
Là hắn sai lầm rồi sao, ngay từ khi mà ánh mắt của hắn bị Vân Chỉ hấp dẫn, thì hắn nên thẳng thắn nói ra cho nàng thì cũng không xảy ra tình huống như ngày hôm nay, hiện tại hắn nên làm gì, có ai đó đến nói cho hắn nên làm như thế nào được không......
Cố gắng ngăn nước mắt đang ở hốc mắt chảy ra, Vân Chỉ biểu lộ sự kiên quyết, giọng nói vang lên mạnh mẽ, giống như muốn cho người nào đó không còn cơ hội cãi lại: "Kể từ hôm nay, hai người chúng ta, không còn liên quan!"
Bóng dáng màu trắng mang theo đầy sự bi thương cùng kiên quyết, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng qua cửa.
Không còn liên quan! Bốn chữ tàn nhẫn ở trong đầu Mặc Kỳ Uyên trở nên vô cùng to lớn, không ngừng vang lên khiến cho hắn gần như sụp đổ, không! Trong lòng hô to một tiếng, hắn nhanh chóng xông ra ngoài, đuổi theo phương hướng bóng dáng màu trắng kia đi, không thể để nàng đi, hắn đã nhận định nàng là nương tử của hắn thì làm sao có thể không còn liên quan!
Khinh công của Mặc Kỳ Uyên tuyệt diệu nhưng khi đuổi theo ra đến ngoài cung điện cũng không nhìn thấy bóng dáng màu trắng kia, ánh mắt vội vàng hạ xuống, đành phải đi ra hoàng cung tìm.
Dựa vào mặt sau cột đá, Vân Chỉ nhìn cho đến khi bóng dáng màu đen đi xa mới vô lực dựa vào cột đá mà ngã xuống đất, hai mắt không cón chút sức lực kìm nén, từng giọt nước mắt chảy ra, không biết là muốn giải phóng chính mình hay là muốn an ủi chủ nhân.
Vì sao mà trái tim lại đau như vậy? Vân Chỉ đè trái tim lại, tự hỏi, nếu là hận thì vì sao mà vẫn đau như vậy, điều này là không nên!
Nó không nên đau, cũng không đồng ý để cho nó đau........Vân Chỉ đứng dậy như một con rối, chẳng có mục đích gì cứ bước đi.
Không biết đã đi bao lâu, đột nhiên trước mặt xuất hiện một mùi theo gió bay đến, đờ đẫn quay đầu lại, quả nhiên thấy một quán rượu không lớn không nhỏ.
Không cần suy nghĩ, liền nhấc chân đi vào, mọi người đều nói, say thì trái tim sẽ không còn đau nữa.
Mỹ tửu vào miệng nàng cũng không còn chút mùi vị, không ngừng uống rượu nhưng trong đầu vẫn quanh quẩn khuôn mặt kia, là nụ cười sáng lạn của Mặc Kỳ Uyên, là Cực Thiên mang mặt nạ.
"A...., không đúng, làm sao có thể là hai người chứ? Rõ ràng bọn họ là cùng một người, chỉ có ngươi mới ngốc nghếch như thế, mới có thể tin tưởng rằng đó là hai người!" Vừa uống rượu vừa lẩm bẩm, làu bàu, Vân Chỉ từ cười, tự giễu.
"Khách quan, tiểu điếm phải đóng cửa rồi!"
"Lại đến đoạn này, các ngươi đều cùng một khuôn, mỗi lần ta xem tivi đều nhìn thấy các ngươi đuổi khách đi, rõ là........Được, ta đi là được!" Thất tha thất thểu đứng lên, Vân Chỉ ngã trái ngã phải đi ra bên ngoài.
Bên ngoài trời đã tối đen, ánh trăng cũng không sáng như ngày hôm ấy, tất cả đều buồn bã ép buộc Vân Chỉ cố gắng đứng lên.
"Tối rồi, nên đi ngủ........" Cố gắng nói một câu, còn chưa kịp nói xong thì Vân Chỉ cứ như vậy ngã xuống.
Mà khi đang ngủ say Vân Chỉ như quên đi toàn bộ nỗi đau, dung nhan xinh đẹp quyến rũ, chắc chắn là bóng dáng xinh đẹp trong đêm đen.
"Nhị tử, ngươi nói xem, chúng ta cứ đi như thế này thì liệu có thể hoàn thành được không, Lý đại nhân cũng không nói rõ cho chúng ta là tìm cái gì mà!"
"Người ta là quan lớn, không phải kẻ ít tiền bạc như ngươi, mau tìm đi, mặc kệ như thế nào chỉ cần không khác lắm là được rồi."
Trong đêm đen hai người nhỏ giọng nói, không biết là đang mưu đồ cái gì.
Đột nhiên hai người bị một vật thể không rõ chặn đường đi, thiếu chút nữa bị ngã trên mặt đất, do dự cong lưng cúi xuống xem, dù sao lúc này cũng là nửa đêm, một vật gì đó màu trắng nằm dưới đất, người có tật giật mình thì sẽ cảm thấy sợ hãi.
"Nhị tử, mau nhìn mau nhìn, ta phát hiện ra bảo bối, thật sự là chẳng cần tốn một chút công phu nào nha!" Một người xoay người Vân Chỉ lại, nhìn thấy dung nhan của nàng thì vô cùng vui vẻ, vui vẻ giống như nhặt được bạc trắng vậy.
Tên còn lại tò mò qua nhìn, lập tức bị sự kinh diễm làm cho hưng phấn: "Mau, khẩn trương đi báo cáo kết quả công tác, lão tử cũng đã lâu không động vào một cô nương nào rồi!"
Hai người cùng nhau giữ, đem người nào đó đang ngủ say khiêng đi, ba người dần biến mất trong đêm đen, mà trong mơ Vân Chỉ hoàn toàn không phát hiện ra.
Trong căn phòng màu vàng ánh đèn vẫn sáng tỏ, Vân Chỉ trong giấc ngủ mông lung dường như nghe thấy được người nào đó đang nói chuyện, chỉ có điều đó là giọng nói của hai lão nam nhân.
"Lý Thượng thư, ngươi nói xem hành động lần này của chúng ta có được hay không, nếu Hoàng thượng không muốn thì phải làm sao bây giờ?"
"Ai nha, Trần đại nhân, ngươi cứ yên tâm đi, người đàn ông trước mắt tuấn tú như vậy thì Hoàng thượng làm sao có thể không thích chứ, vừa ý chúng ta thì nhất định Hoàng thượng cũng sẽ cao hứng, lúc đó tất nhiên sẽ không còn truy cứu chúng ta nữa."
Trần Phụ thở dài một hơi, hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy, lúc trước ý chí hắn không kiên định, đầu quân dưới trướng của Thái hậu, lần này mới biết là Hoàng thượng phải chịu nhục mười năm, hành động một lần tiêu diệt được Thái hậu, hiện giờ Hoàng thượng anh minh cầm quyền, mỗi ngày hắn đều lo lắng Hoàng thượng sẽ tìm hắn tính sổ, lúc nãy mới nghe lời đề nghị của Lý Thượng thư, hy vọng bản thân có thể bảo toàn được.
Giọng nói của lão nam nhân thật là khó nghe, Vân Chỉ mơ mơ màng màng oán giận một câu rồi lại ngủ thiếp đi.
Tối nay vận chuyển sao dời, vạn vật cố gắng sinh trưởng trong bóng đêm, có người ngầm ưu thương, có người vẫn còn bàng hoàng, thế giới vốn dĩ là thể thống nhất, chỉ là mỗi người chọn cho mình con đường đi khác nhau, mà chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại.
Ngay khi đại não Vân Chỉ còn đang hỗn loạn thì đã không biết giờ là lúc nào rồi.
Thật sự đau đầu quá, thật choáng váng, nhíu chặt mày chậm rãi ngồi dậy, Vân Chỉ đau đầu nên căn bản không có tinh lực để ý xem nàng đang ở nơi nào, chỉ duy nhất có cảm giác là chiếc giường này thật thoải mái.
Từ từ mở hai mắt ra, quanh cảnh trước mắt vô cùng xa lạ, dưới thân nàng là giường lớn được điêu khắc tinh xảo, giữa căn phòng trống trải yên lặng có đặt một cái lư hương cỡ lớn, hương khói lượn lờ trong không khí, cả căn phòng tràn ngập một mùi đàn hương, cái mùi vị này đích thị khiến khuôn mặt xinh đẹp của Vân Chỉ phải cau lại.
Rốt cuộc đây là đâu, nhìn bài trí xung quanh căn bản Vân Chỉ không thể nhận ra đây là khuê phòng của phụ nữ hay là phòng của đàn ông, yên lặng ngồi, hồi ức lúc say rượu có đủ các loại, nhưng mà cái gì cũng không rõ ràng.
"Tiểu chủ, người đã thức dậy, để nô tỳ hầu hạ người rửa mặt, chải đầu!" Ngay khi đại não Vân Chỉ đang nhíu chặt để suy nghĩ, thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói của phụ nữ, ngẩng đầu lên thấy một người con gái mặc bộ y phục màu hồng đang bưng một chậu nước đi về phía nàng.
Mà y phục màu hồng kia lại vừa đúng là y phục của cung nữ, chẳng lẽ nơi này là Hoàng cung sao?
"Làm sao ta có thể ở trong này?" Vân Chỉ khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, lạnh lùng hỏi.
Cung nữ bị dáng vẻ đó dọa giật mình: "Nô tỳ không biết tại sao tiểu chủ lại ở đây, tuy nhiên tin rằng Hoàng thượng sẽ qua đây nhanh thôi, tiểu chủ đừng sốt ruột."
Cúi đầu nhìn lại chính mình, vẫn là một thân nam trang, Vân Chỉ buồn bực, cái gì mà tiểu chủ, Hoàng thượng, khi nào mà nàng lại thành hậu cung phi tần của Hoàng thượng rồi! Chẳng lẽ do cái tên gia hỏa Mặc Kỳ Tẫn kia giở trò quỷ?
"Đi gọi người mời Hoàng thượng đến đây!" Không muốn tiếp tục dong dài vô nghĩa, Vân Chỉ vẫy vẫy tay bảo cung nữ đi tìm người.
"Tìm trẫm có việc gì?" Thanh âm tà mị, trầm thấp truyền đến, một kiện áo bào màu vàng nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt Vân Chỉ.