Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô
"Thật sự không có biện pháp nào khác sao? Trên đời này có vô số kỳ nhân ẩn sĩ, có lẽ độc của ngươi vẫn có thể giải." Giọng điệu chậm rãi, Vân Chỉ chân thành nói.
Bi ai cười, Mặc Kỳ Tẫn cũng không muốn tiếp tục nói đến đề tài này, thân thể hắn chính hắn biết, mà nay đã muộn và hắn cũng đã chịu đủ mọi hành hạ rồi, tuy rằng đã lâu như vậy rồi mà hắn vẫn có thể chịu đựng được, nếu mà có thể buông tay thì cũng coi như là một sự giải thoát.
"Những món ăn này như thế nào, nếu không hợp khẩu vị để bảo ngự trù chuẩn bị lại." Thái giám đã nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn cho hắn, Mặc Kỳ Tẫn cao quý, ung dung ngồi ăn cơm, theo dõi Vân Chỉ, ngược lại giống như đang xem biểu diễn.
Thấy hắn cố ý nói sang chuyện khác, Vân Chỉ cũng không nói gì thêm, yên lặng ngồi ăn cơm.
Một bữa cơm liền rất nhanh kết thúc, Vân Chỉ cũng lo xong việc của cái bụng, khi còn có thể chống đỡ nàng mơ mơ màng màng nghe thấy Mặc Kỳ Tẫn để lại một câu: "Trẫm còn có việc." rồi cứ thế đi mất, không ngờ là cuối cùng một mình mình chiếm lĩnh cả tẩm cung.
Dự Vương phủ.
Lúc này trời đã dần tối, mà lúc này trong Dự Vương phủ đều là không khí xám xịt, chỉ vì từ hôm nay ở Dự Vương phủ bắt đầu xảy ra những chuyện cực kỳ đáng sợ. Lúc chiều một đám người đồng thời bị triệu tập đến, kẻ điên dại, ngốc nghếch - Dự Vương bình thường không xuất hiện mà nay lại ngồi trên ghế chủ nhân, khiến cho toàn bộ người dưới trong Vương phủ đều vô cùng bất an.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Dự Vương phủ tiến hành một cuộc chỉnh đốn lớn, rất nhiều người phải rời khỏi đây, có người thì bị ban cái chết, ngay cả Lưu Sản - tổng quản bên người Vương gia cũng bị Dự Vương dùng một kiếm giết chết, trong lòng mọi người đều run sợ, ngầm suy đoán nếu không phải Vương gia lại trở nên ngu dại thì chính là bị điên rồi.
Mà lúc này, Lạc Băng Tuyết đứng ở trên hành lang, nhìn về phía Mặc Kỳ Uyên đang không ngừng múa kiếm luyện công phía trước, trong lòng có nhiều tư vị phức tạp.
Từ giữa trưa hôm ấy, Uyên mang theo vẻ mặt mệt mỏi trở về Vương phủ, từ lúc đó ở nơi này múa kiếm không biết mệt mỏi, cái gì cũng không nói. Nàng biết, Uyên đi tìm tỷ tỷ suốt cả một đêm mới trở về, mà hiện tại hắn cũng không chịu ăn cơm, miệng vết thương cũng không chịu xử lý, cứ điên cuồng luyện công như vậy, hắn thực sự thích tỷ tỷ như vậy sao, vì nàng mà ngay cả bản thân mình cũng không để ý!
Đột nhiên, Mặc Kỳ Uyên kêu lên một tiếng tựa như tiếng rống to, Long Đằng kiếm hướng về phía cánh tay hắn xẹt qua một đường sâu, giống như muốn phát tiết mọi sự khổ sở trong lòng.
Nhìn Mặc Kỳ Uyên muốn tiếp tục chém thêm đường trên cánh tay, Lạc Băng Tuyết chạy nhanh đến trước mặt hắn, gắt gao ôm lấy cánh tay đã đổ máu kia.
Vẻ mặt phẫn nộ, đau lòng nhìn về phía hắn: "Uyên, ngươi có biết hiện tại mình đang làm cái gì không, nhanh vào trong phòng băng bó vết thương, không cần luyện thêm nữa!"
Trong tiếng gào thét, đã có những giọt nước mắt rơi ra, chẳng lẽ hắn không biết là mình như vậy khiến cho nàng cực kỳ lo lắng hay sao!
Cây kiếm trong tay định nhào về phía Lạc Băng Tuyết dừng lại, đôi mắt đỏ tươi giống như mắt của một con rắn độc nhìn về phía Lạc Băng Tuyết, Mộng nhi đã kể lại chuyện hôm qua cho hắn, hắn không tin một Tuyết nhi luôn cẩn thận lại có lúc nhỡ mồm như vậy! Con ngươi âm u càng thêm đáng sợ, nhìn chằm chằm khiến sống lưng Lạc Băng Tuyết đổ mồ hôi, đôi mắt khủng bố kia giống như muốn hủy diệt nàng, một đôi mắt vô cùng xa lạ.
Mặc Kỳ Uyên nhếch đôi môi mỏng lên, cũng không để ý nàng nữa, dùng sức bỏ cánh tay Lạc Băng Tuyết đang giữ bên mình sang một bên, mặc kệ vì sao mà Chỉ nhi biết được, đều là lỗi của hắn! Hắn mới đúng là người có tội!
Tiếp tục múa cây kiếm trong tay, chiêu kiếm mạnh mẽ, xúc động, phẫn nộ, hung ác giống như khi đối mặt với kẻ thù, nhưng vẫn không thể hoàn toàn phát tiết được buồn rầu trong lòng.
Kiếm múa trong tay, lúc này trên đùi hắn là một đường màu đỏ, máu thịt chảy ra làm cho người ta phải khiếp sợ, máu đỏ tươi theo chân chảy xuống phía dưới, đem y phục màu đen tẩm thành màu tím.
Nếu là lỗi của hắn, vậy thì để hắn trừng phạt chính mình, nhưng mà, Chỉ nhi, khi nào thì nàng có thể tha thứ cho hắn, trở lại bên cạnh hắn.
"Uyên! Ngươi không cần tiếp tục như vậy! Ngươi cứ như vậy, tỷ tỷ cũng không thể biết được! Mau dừng lại rồi đến đây đi, chúng ta đi băng bó có được không, mau dừng lại......" Lạc Băng Tuyết bị đẩy ra chật vật quỳ rạp trên mặt đất, nhìn hành động điên cuồng của Mặc Kỳ Uyên, Lạc Băng Tuyết tiến lên ngăn cản nhưng lại bị kiếm khí đẩy ngã xuống đất, chỉ có thể vô lực ngồi bên đau lòng mà kêu khóc ngăn cản, dáng vẻ của Uyên thật đáng sợ, hắn đang muốn trừng phạt chính mình sao?
Hắn làm sao có thể biết mỗi một kiếm hắn vung lên trên người hắn cũng đang cứa những vết cắt đau đớn trong lòng nàng!
Thiên Đại Vân Chỉ, rốt cuộc ngươi muốn hại Uyên đến khi nào! Ta chắc chắn sẽ không để Uyên bị hủy hoại trong tay ngươi như vậy!
Lúc này tại Dự Vương phủ đang bị bao phủ một tầng không khí đó, nhưng ở bên ngoài lại đồn là gió tanh mưa máu.
Toàn bộ Dự Vương phủ được thanh tẩy, trong một đêm Dự Vương gia không còn ngốc nghếch, trở lại dáng vẻ phong hoa tuyệt đại như mười năm trước, thậm chỉ so với mười năm trước càng lãnh huyết tuyệt tình hơn.
Mà mọi người còn phát hiện Dự Vương phi thần bí cũng đã sớm không còn thấy ở Dự Vương phủ nữa, trong lúc này, đủ loại suy đoán, nghiền ngẫm đều hướng về Dự Vương phủ.
Cũng có người nói, huynh đệ Dự Vương và Hoàng thượng chịu nhục hơn mười năm, nay yêu hậu đã bị diệt, hai người không cần phải che giấu nữa.
Mọi người theo gió mà lay động, hình tượng Dự Vương cao lớn cứ như vậy được xây dựng trong lòng mọi người, người già lại nhớ lại Dự Vương thông minh tuyệt đỉnh mười năm trước, tài năng kinh hãi thế tục, chỉ nói là Dự Vương là người trên trời có dưới đất không, có thể gọi là thần tiên!
Ngay khi triều đình Mặc Kỳ quốc đang chỉnh đốn, vạn dân đang hưng phấn thì có một đường sóng ngầm đang tiến về phía Mặc Kỳ quốc.
Thừa dịp người đứng đầu Mặc Kỳ quốc thay đổi, triều đình và quân đội đều không có thời gian chỉnh đốn, Khâu Lệ quốc trắng trợn đưa quân xuống. Hơn nữa còn lấy một cái lý do vô cùng hợp lý - đệ nhất Công chúa Khâu Lệ vì Mặc Kỳ quốc mà lao tâm khổ tứ quản lý triều đình, mở rộng ranh giới nay lại bị Hoàng thượng mưu phản.
Vì vậy, Hoàng thượng Mặc Kỳ quốc trở thành người bất hiếu bất nghĩa, Khâu Lệ nên vì công chúa mà thảo phạt Mặc Kỳ, trừng phạt kẻ ác!
Tuyên chiến thình lình như vậy chắc chắc làm cho đại bộ phận người dân Mặc Kỳ quốc lại bắt đầu cảm thấy bất an.
Cung Càn Khôn.
Đã nhiều ngày qua, da mặt Vân Chỉ dày đã đạt đến trình độ bất khả xâm phạm, treo bên mình danh hào sủng nam của Hoàng thượng, cứ trắng trợn ở lại cung Càn Khôn làm một con sâu gạo, thời điểm nhàm chán thì mở Ngự Hồn Bách Thảo Kinh ra nghiên cứu, cũng không để ý đám cung nữ, thái giám trong cung đang cẩn thận đánh giá mình như thế nào.
Mà lúc này Mặc Kỳ Tẫn đang vì chuyện Khâu Lệ quốc tiến quân mà phải suy nghĩ lo âu, tuy rằng là đang ở giữa cung điện nhưng tất tả nội thất, giường ngủ đều đã hiến tặng cho Vân Chỉ.
Lại vừa có cảm giác ngủ một cái đã thẳng đến trưa, cơm trưa sớm có lẽ cũng dùng xong thì lúc này Vân Chỉ mới chậm rãi đi dạo.
Nhìn Mặc Kỳ Tẫn đang ở bàn bên cạnh nhìn đám tấu chương mà nhíu mày suy nghĩ, đang chuẩn bị đi lên thì đã thấy Thái giám tổng quản chạy như điên vào trong, liền nhanh chóng ẩn mình sau tấm rèm chờ bọn họ nói chuyện xong rồi mới ra. Hơn nữa, nàng làm cái "sủng nam" này còn khá khiêm tốn, nếu không thì lúc này hậu cung giấm chua đã bay loạn rồi, như vậy thì Mặc Kỳ Tẫn đâu có chịu được.
Xem sắc mặt Thái giám tổng quản nghe có vẻ không tốt, trắng trắng xanh xanh, giữa trán lại có thấy chút mồ hôi, có lẽ là bị bên ngoài dọa sợ.
"Hoàng thượng, Dự vương ở ngoài điện cầu kiến, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng!"
Bóng người trốn sau tấm mành bỗng chốc run rẩy, trong lòng không ngừng bảo mình phải trấn tĩnh, không được để cho khuôn mặt đó xuất hiện trong đầu, nhưng thân thể không chịu nghe lời, Vân Chỉ cứ sững sờ đứng ở phía sau tấm mành, hai chân nặng như chì không tài nào động đậy được.
Nghe thấy trong giọng Thái giám tổng quản bẩm báo khẽ khẽ run, Mặc Kỳ Tẫn tò mò ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt khủng hoảng của cấp dưới vẫn còn đó trong lòng liền có chủ ý.