Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô
Vân Chỉ khoanh hai tay, hưng phấn nhìn Mặc Kỳ Tẫn đang cố gắng khống chế cơ thể, đắc ý giống như đang đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm: "Đây là phấn khuynh tâm mà ta điều chế ra, không giống như xuân dược tầm thường, mà là dịu dàng phóng khoáng, từ nội tâm cho đến thân thể, chắc chắn không có tác hại nha.... Có phải là đang rất khó chịu hay không, yên tâm, ta bảo người đưa người cho ngươi!"
Nói xong cũng không để ý Mặc Kỳ Tẫn muốn nói gì, đi đến cửa phân phó với thái giám tổng quản: "Hôm nay đột nhiên Hoàng thượng vô cùng có hứng thú, ngươi đi gọi mấy mỹ nhân đến đây hầu hạ Hoàng thượng đi!"
"Vâng, nô tài đi ngay." Mặc dù có chút tò mò, Hoàng thượng chưa từng có hứng thú này, nhưng lúc này Vân Chỉ đang là người được sủng ái, vậy thì đành ngoan ngoãn đi gọi người.
Mặc Kỳ Tẫn chịu được sự khô nóng khó chịu ở toàn thân, nhưng lại không có cách nào chịu được sự khô nóng ở đáy lòng, rõ ràng là thân thể luôn băng lãnh lại thật sự bị thuốc của Vân Chỉ làm rối loạn. Bất đắc dĩ cười cười, là hắn không nên đi trêu chọc Vân Chỉ, lần này thì thân thể hắn không biết nên làm cái gì bây giờ, mặc kệ thế nào hắn cũng phải nhịn, việc hắn trúng độc là bí mật, hắn không muốn cho bất kỳ ai biết!
"Vân Chỉ, trẫm biết sai rồi, thuốc này thật sự trẫm không chịu nổi." Mặc Kỳ Tẫn cố chịu để nói chuyện, nhẹ giọng chịu thua, trên mặt vẫn là nụ cười nhẹ nhàng, giống như căn bản không bị tác dụng của thuốc ảnh hưởng. Sắc mặt hắn gần như không còn hồng hào khỏe mạnh, mà so với sắc mặt trắng bệch trước đây còn có chút sáng bóng, còn có chút giống như ánh sáng màu trong suốt.
Vân Chỉ nghe thấy giọng nói của hắn vẫn mang một chút ý cười, nhưng không chú ý đến sắc mặt không bình thường của hắn, khẽ hừ một tiếng với hắn: "Bản tiểu thư đối với định hướng tình dục của ngươi vô cùng tò mò, ngươi ngoan ngoãn cho ta nghiệm chứng đi, không có gì tác hại đâu."
Chỉ chốc lát sau, có một đám mỹ nam, mỹ nam nhanh chóng nối đuôi nhau vào, trang sức đủ mọi màu sắc thiếu chút nữa phá hủy cả tầm mắt của Vân Chỉ.
Không có hảo ý nhìn Mặc Kỳ Tẫn đã nằm rạp xuống ở cạnh giường, Vân Chỉ cất cao giọng nói: "Hôm nay, thánh tâm Hoàng thượng cực kỳ vui mừng, các ngươi hảo hảo hầu hạ, người nào hầu hạ tốt, chắc chắn sẽ có thưởng!"
Mà Mặc Kỳ Tẫn nhìn đến một loạt cảnh xuân tươi đẹp đang vào cửa lúc đó, trong mắt chợt lóe sự kinh hoảng, thần kinh toàn thân căng thẳng, cố gắng khắc chế dược tính chết tiệt, cũng không còn chút khí lực mở miệng nói chuyện. Lúc này đám người đang nhìn nhau, có thể nhóm nam sủng cũng đã từng nhìn thấy cục diện này, từ từ tiến lên muốn hảo hảo hầu hạ, mà đám mỹ nữ chỉ biết đứng ở đó, không biết phải làm gì cho phải, trong lòng nghi ngờ làm sao Hoàng thượng lại có lúc triệu kiến bọn họ chứ, chẳng lẽ muốn bọn họ nhảy múa sao?
"Nhóm mỹ nữ cũng qua đây đi, đột nhiên Hoàng thượng muốn nếm qua một chút, mau đến đây để cho Hoàng thượng hảo hảo mà nhìn xem!" Vân Chỉ tốt bụng đem đám mỹ nữ đang đứng ngốc nghếch bên cạnh ngã vào bên người Mặc Kỳ Tẫn, lại còn đặc biệt cẩn thận sắp xếp vị trí.
Đám mỹ nữ thụ sủng nhược kinh, lại thấy Hoàng thượng không có ý ngăn cản, liền dũng cảm lên, tiến lên học đám nam sủng nhanh chân nhanh tay hầu hạ.
Lúc này Mặc Kỳ Tẫn đã có cảm giác rõ ràng được sức lực của mình không thể làm chủ tình hình, rõ ràng cơ thể có khát vọng như thế nhưng trong lòng lại hoảng sợ, toàn thân giống như đang chịu sự đau khổ của băng hỏa xung khắc, đây chính là nỗi đau mười mấy năm qua của hắn, không ai có thể hiểu được.
Hai tay từ từ vươn ra, đáy lòng muốn được thỏa mãn khát vọng, muốn thân thể và tinh thần mình được thả lỏng, nhưng thân thể mẫn cảm của hắn vừa vươn tay ra thì một trận run rẩy ập đến, giống như có vô số con quái vật khát máu đang cắn phá huyết dịch của hắn. Mà trên lưng vừa bị một bàn tay chạm vào, lập tức tất cả phía sau lưng chịu sự khó chịu đau đớn giống như bị hỏa thiêu. Không thể cứ tiếp tục để như vậy, khớp hàm Mặc Kỳ Tẫn đột ngột thả lỏng, một tiếng than nhẹ thoát ra từ trong cổ họng. Cố gắng đẩy đám người xung quanh hắn ra, muốn ra khỏi vòng vây này nhưng toàn thân đều mệt mỏi đành ngồi phịch xuống mặt đất, khiến một đám người bị dọa đến u mê.
"Hoàng thượng! Hoàng thượng......"
Vân Chỉ đang nhàn nhã ngồi uống trà nhìn Mặc Kỳ Tẫn đang nằm vật trên mặt đất chịu đau đớn, thống khổ, trong lòng giật mình, tại sao có thể như vậy, thuốc này không có tác dụng mạnh như vậy nha, hơn nữa hắn có cần phải liều mạng chống lại như vậy không?
Bước nhanh về phía Mặc Kỳ Tẫn, lúc này mới phát hiện ra sắc mặt hắn không phải bình thường, màu đỏ và trắng lần lượt đổi chỗ cho nhau, không phải sắc mặt tiều tụy giống trước kia mà giống như có vô vàn con côn trùng đang không chịu an phận di chuyển dưới làn da hắn, làm cho Vân Chỉ bỗng nhiên có cảm giác không ổn.
Hai ngón tay hắn giữ chặt hắn, nhanh chóng đưa một viên thuốc vào miệng, một lát sau, Mặc Kỳ Tẫn mới từ từ tỉnh lại.
"Các ngươi đều đi xuống hết cho trẫm." Mở mắt ra, Mặc Kỳ Tẫn lạnh giọng ra lệnh, tuy rằng giọng nói trở nên suy yếu nhưng lại lãnh lẽo khiến cho người ta không dám làm trái lại.
Vân Chỉ thầm nghĩ, không phải là hắn đang tức giận đi, đang chuẩn bị ngoan ngoãn ra ngoài thì lại bị gọi lại: "Ngươi ở lại cho trẫm!"
Lần này, Vân Chỉ giống như một đứa trẻ làm sai, nhẹ nhàng đỡ Mặc Kỳ Tẫn ngồi lên trên giường, ngoan ngoãn đứng một bên.
Nhìn sắc mặt hắn vẫn trắng xanh như cũ, thật cẩn thận nói: "Ngươi có khỏe không, ta sai rồi được chưa, nếu không phải lúc nãy ngươi nói linh tinh, ta cũng sẽ không như vậy đâu, dù sao ngươi cũng cần gì phải liều mạng chống cự như vậy, nữ nhân động chạm một chút cũng sẽ không, như thế nào........."
Mặc Kỳ Tẫn bắn một ánh mắt qua, Vân Chỉ vốn dĩ đang nói năng hùng hồn với đầy đủ lý lẽ có chút chột dạ, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Hô hấp dần dần vững vàng, Mặc Kỳ Tẫn nhìn dáng vẻ nhận sai của Vân Chỉ, bất đắc dĩ cười, nói đến cùng, điều này cũng không thể trách nàng, chỉ thể trách chính hắn không tốt, cái thân thể tàn tạ này không biết đến khi nào thì mới đến điểm cuối cùng.
"Thôi, chuyện này cũng thể hoàn toàn trách ngươi, ngươi đi mời thái y đến đây, cũng đã đến lúc trẫm phải uống thuốc rồi." Trong giọng nói thật sự không có ý trách cứ, nụ cười nhạt giống như muốn bay theo gió kia làm cho Vân Chỉ có cảm giác vô cùng bi thương.
Không đúng, thân thể này của hắn chắc chắn là có bí mật! Đột nhiên Vân Chỉ dùng tay đè mạnh vào mach đập của hắn, tuy rằng không phải thầy thuốc, nhưng nàng cũng đã nghiên cứu qua Ngự Hồn Bách Thảo Kinh, những loại độc phổ thông là chuyện nhỏ, không thể cứu người nhưng y thuật đơn giản thì vẫn biết một chút.
Trời! Đây là tình huống gì vậy! Vân Chỉ chấn động, mạch đập dưới ngón tay này đâu phải là mạch đập của một người bình thường! Có lúc yếu đến mức giống như không có mạch đập, có lúc lại đập nhanh đến mức như không có nghỉ lúc nào, tình huống như vậy làm trái tim rất giỏi tiếp nhận những chuyện ngoài tưởng tượng của Vân Chỉ cũng không thể phản ứng được.
Mặc Kỳ Tẫn đột nhiên bị Vân Chỉ bắt mạch, rồi bỗng thấy kinh sợ, nhưng lại hoàn toàn không có một chút sức lực nào để giật cổ tay ra, trong lòng chua sót khổ sở, chẳng lẽ muốn mọi tôn nghiêm của hắn đều vứt hết trước mặt người khác sao? Mà người phụ nữ trước mặt này lại là Vân Chỉ, trong lòng hắn không muốn điều này, không muốn nói bí mật này cho nàng, như vậy hắn sẽ mất đi dũng khí đối mặt với nàng.
Một lúc sau, Vân Chỉ mới tìm lại được giọng nói của mình, ánh mắt hướng về Mặc Kỳ Tẫn đang cố gắng trốn tránh, trong lòng nói chứa đầy sự kinh ngạc không thể kiềm chế.
"Nói cho ta biết, đây là chuyện gì? Trong thân thể ngươi tại sao lại có một luồng khí âm đang từng bước sục sôi lên như vậy, rốt cuộc độc ngươi trúng là cái gì?" Vân Chỉ phát hiện ra giọng nói của mình có chút run rẩy, hắn tại sao lại có thể trúng loại độc đê tiện như vậy, nếu nàng đoán không sai, chính loại độc này đã làm hỏng tinh khí nam tử của hắn, luồng khí âm kia quá mức mạnh mẽ, nếu cứ như vậy thì hắn không thể tiếp tục là người bình thường được nữa.