Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp
Các thái y đại phu khác đều tán thành, dù sao bọn họ hành y nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng thấy chuyện kỳ lạ như này.
Sắc mặt Bạch Tử Huân đen thui, gân xanh trên trán hơi giật giật, ánh mắt tỏa ra sự lạnh lùng khát máu và sự phẫn hận: "Ngọc Ý đáng chết, bản vương sẽ không tha cho ngươi."
Ban sáng hắn ta dẫn các thị vệ tới phủ thế tử thì không kiếm được tí chỗ tốt nào, Vu Kì Thiên có Long Ảnh Vệ, cho dù sử dụng hết tất cả thế lực của hắn ta cũng không có phần thắng.
Vậy nên Bạch Tử Huân không tới phủ thế tử, mà đưa Lạc mỹ nhân vào cung.
Hắn ta không tin, nếu hoàng huynh biết chuyện Ngọc Ý ám hại người khác như này, còn có thể không trừng phạt cô sao.
Không phải Bạch Tử Huân thương xót Lạc mỹ nhân cỡ nào cả, mà là Ngọc Ý biết rõ Lạc mỹ nhân là mỹ nhân của hắn ta, nhưng vẫn đối xử với nàng ta như thế, như này là đang vả mặt của hắn ta, nếu hắn ta không quản, vậy chẳng phải để Ngọc Ý cười rụng răng à.
Lạc mỹ nhân vô cùng cảm động, nàng ta đã biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ ra không ra quỷ, vương giả vậy mà vẫn bằng lòng đưa nàng ta vào hoàng cung, Lạc mỹ nhân rất là cảm kích.
Nàng ta đâu có biết, Ly Vương chỉ là vì mặt mũi của hắn ta thôi.
Hoàng cung.
Ly Vương nửa đêm đưa người tới cầu kiến, hoàng đế sớm đã đi ngủ, Tô công công vốn là khuyên bọn họ rời đi. Kết quả nhìn thấy Lạc mỹ nhân cười không ngừng, cười tới mức chảy cả nước mắt mà vẫn cười, Tô công công có vẻ mặt ghét bỏ và nóng giận.
"Nữ tử to gan, bệ hạ đã nghỉ ngơi, vậy mà ở trước điện cười điên khùng, ngươi có biết làm ồn tới bệ hạ nghỉ ngơi sẽ có hậu quả gì không?" Tô công công hi lạnh.
Lạc mỹ nhân bị dọa vội quỳ xuống, liều mạng lắc đầu, nàng ta muốn giải thích nhưng không nói ra được, chỉ cười không ngừng.
"Công công, bản vương tới là vì chuyện này, mỹ nhân của bản vương bị nữ nhân xấu xí Ngọc Ý đó ám toán, sau khi trở về thì cứ cười mãi không ngừng, giống như công công nhìn thấy. Bản vương đã mời tất cả đại phu và thái y tới cũng vô dụng, Lưu thái y cũng hết cách, nói là Ngọc Ý hạ độc thủ với mỹ nhân của bản vương. Bản vương vốn là tới phủ thế tử lý luận, nhưng Vu Kì Thiên có Long Ảnh Vệ ở đó, cứ chặn bản vương ở ngoài cửa, còn giết vô số thị vệ của bản vương, xin hoàng huynh làm chủ cho bản vương." Ly Vương hừ lạnh nói.
Tô công công nghe vậy, thế mà còn xảy ra chuyện như này: "Ly Vương đợi một lát, lão nô đi bẩm báo."
Thấy Tô công công đi vào, Ly Vương lúc này mới thầm thở phào.
Cho dù ông ta không đi vào bẩm báo, chỉ tiếng cười nói giống như quỷ khóc của Lạc mỹ nhân, đêm hôm e là hoàng huynh cũng bị đánh thức.
Trong nháy mắt Tô công công đã đi ra: "Điện hạ, mời theo ta vào trong."
"Làm phiền công công rồi." Ly Vương dẫn Lạc mỹ nhân đi vào.
Hoàng đế nửa đêm bị đánh thức, sắc mặt lạnh lùng không vui, vừa rồi hắn ta nghe thấy tiếng cười to, vô cùng chói tai và quỷ dị, nửa đêm nửa hôm nghe mà rợn cả người.
Nhìn sang Lạc mỹ nhân mặt mày vàng vọt, quầng thâm mắt vô cùng nghiêm trọng, còn thảm hại, hoàng đế nhíu mày: "Tô công công đã nói đại khái sự việc cho trẫm, sự việc xảy ra như nào trẫm sẽ điều tra rõ, trẫm bây giờ lệnh người gọi Ngọc Ý vào cung.
"Đa tạ hoàng huynh."
Tô công công đích thân đi tuyên chỉ, nhìn thấy cửa lớn của phủ thế tử đóng chặt, ông ta không do dự, vội vàng cho người đi đập cửa.
Hạ nhân vừa thấy là Tô công công tới thì lập tức đi thông báo cho thế tử.
Vu Kì Thiên và Ngọc Ý đã ngủ, đột nhiên bị người khác đánh thức, sắc mặt Vu Kì Thiên không vui, có điều dù sao Tô công công là người bên cạnh hoàng đế, Vu Kì Thiên lúc này mới từ từ ngồi dậy.
"Thế tử, Tô công công nửa đêm nửa hôm tới làm gì vậy?" Ngọc Ý rất buồn ngủ, mắt cũng không mở ra, hàm hồ hỏi. "Không rõ, ta đi xem thử, nàng tiếp tục ngủ đi" Vu Kì Thiên không quên giúp Ngọc Ý đắp chăn, lúc này mới ra ngoài.
Tô công công vừa thấy hắn thì lập tức hành lễ: "Lão nô tham kiến thế tử, hoàng triệu gọi gấp Ngọc tiểu thư vào cung, mong thế tử cho phép."
"Hoàng thượng nửa đêm nửa hôm muốn gặp Ngọc Ý là sao đây, nếu không phải chuyện quan trọng, ngày mai bản thế tử đưa nàng ấy vào cung?" Vu Kì Thiên lạnh lùng nói.
"Thế tử à, không đợi được tới ngày mai đâu, Ly Vương và Lạc mỹ nhân đang đợi đó, lúc này bọn họ ở trong cung rồi." Tô công công rất sốt ruột, nhưng cũng không dám mất đi lễ tiết.
Bốn nước đều biết tính tình Vu Kì Thiên thất thường, tàn độc khát máu, lãnh khốc tàn bạo, lục thân không nhận, nếu thật sự ép quá, e là ông ta cũng không ra được khỏi cửa của phủ thế tử, một thái giám ở trong mắt Vu thế tử chỉ như con kiến.
"Ly Vương, Lạc mỹ nhân?" Vu Kì Thiên nhíu mày, bỗng hẳn đoán được cái gì đó: "Ly Vương thật là có bản lĩnh, đã tới chỗ hoàng đế cáo trạng rồi."
"Thế tử, thật sự là Lạc mỹ nhân đó quá thảm, giống như quỷ, cười không ngừng, rất rợn người." Tô công công bĩu môi nói.
"Tô công công xin chờ chút, bản thế tử đi gọi Ngọc Ý." Vu Kì Thiên xoay người đi về phòng.
"Đa tạ thế tử."
Ở trong phòng, Ngọc Ý ngủ mơ màng thì nghe thấy Vu Kì Thiên nói: "Ly Vương tới trước mặt hoàng đế cáo trạng nàng, lúc này dẫn theo Lạc mỹ nhân đợi nàng ở hoàng cung, nàng muốn đi không?"
Ngọc Ý bỗng giật mình thức giấc, sau đó càm ràm: "Ly Vương đi cáo trạng với hoàng đế, có phải nam nhân không thế, chút chuyện nhỏ như này tự mình giải quyết không phải được rồi sao?"
"E là vừa hay nắm thóp của nàng, tiện cho hoàng đế trị tội nàng."
"Đáng chết, tên tiểu nhân bỉ ổi Bạch Tử Huân, ta phải mau vào cung, nói không chừng hắn còn đổ vấy cho ta. Thế tử chàng ngủ tiếp đi, không cần lo cho ta." Ngọc Ý ngồi dậy, mặc quần áo vào.
"Ta đi cùng với nàng." Vu Kì Thiên mở miệng.
"Không cần, đêm đã khuya nhiệt độ quá thấp, cơ thể của chàng cũng không quá tốt, không cần đi cùng giày vò một chuyến nữa.
"Không sao, nếu ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được, thế tử như ta chẳng phải quá vô dụng hay sao?"
Ngọc Ý rất cảm động: "Thế tử, gả cho chàng thật tốt."
Câu này xuất phát từ tận đáy lòng.
"Đồ ngốc, khách sáo với ta làm gì." Vu Kì Thiên đứng dậy mặc xong quần áo xong, lại phát hiện Ngọc Ý bất động: "Sao còn không mặc?"
Ngọc Ý như gặp kẻ thù: "Thế tử, bộ váy này quá phiền phức, tận mấy lớp, ta không biết mặc. Nếu mặc mấy bộ giả nam ta mua, liệu có khi nào không đủ nghiêm chỉnh không?"
Vu Kì Thiên nhìn dáng vẻ không biết làm sao của cô thì cười bất lực: "Ta mặc giúp nàng."
"Thế tử chàng còn biết mặc quần áo của nữ nhân, lẽ nào trước đây chàng từng mặc cho nữ nhân khác?" Ngọc Ý tò mò hỏi.
"Không được nói linh tinh, ta chưa từng mặc quần áo cho nữ nhân, quần áo của nữ tử và nam tử tương tự nhau, nhìn một cái là biết." Vu Kì Thiên cầm chiếc váy bên trong khoác lên người Ngọc Ý.
Ngọc Ý lập tức bị đả kích: "Thế tử chàng cũng quá thông minh rồi, chàng nhìn một cái thì biết, ta cũng nhìn rất nhiều mà vẫn không học được."
"Ngày mai ta dạy nàng." Lời này nói xong, bản thân Vu Kì Thiên cũng ngại.
Một nam nhân như hắn dạy một nữ nhân mặc đồ của nữ nhân, cái này nghe sao cũng thấy vặn vẹo.
"Được, đa tạ thế tử, thế tử chàng thật là người lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, còn đẹp trai như vậy, ta có thể gả cho chàng thật là quá có phúc rồi." Ngọc Ý vô cùng thích.
Bởi vì mặc quần áo, khoảng cách của hai người rất gần, Vu Kì Thiên giúp cô mặc váy, khó tránh tay sẽ đụng vào cơ thể của Ngọc Ý, cộng thêm hơi thở nóng ẩm của cả hai đan xen, ánh mắt của Vu Kì Thiên tối đi.