Chương 257: Chức năng chứa đồ của thương thành 1

Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Sau khi tiễn lý chính rời đi.

Trình Chiêu phụ trách thu chén rửa chén, những công việc này là thay phiên nhau làm, hôm nay đến phiên hắn làm những việc này. Hắn ngồi xổm bên cạnh chậu gỗ, rửa sạch tất cả bát đũa một lần, sau đó lại tráng qua nước một lần nữa, rồi cất gọn gàng vào trong bếp, lại dùng sàng che lại, tránh cho chuột bò loạn vào nửa đêm.

"Ôi trời, sao có thể để cho Trình đồng sinh làm những công việc nặng nhọc này..."

Một phụ nhân từ cửa sân đi vào, không nói hai lời cướp lấy cái bát trong tay Trình Chiêu, giúp hắn cầm vào phòng bếp.

Mặc dù Trình Chiêu là một nam nhân trưởng thành, nhưng hắn vẫn luôn đọc sách, sức lực rất yếu, căn bản là không thể giành lại từ phụ nhân này.

"Nương Đại Thụ, sao ngươi lại tới đây?"

Trình Loan Loan từ trong phòng đi ra, giành lại cái chén từ trong tay phụ nhân, bỏ vào trong ngực Trình Chiêu. Trình Chiêu vội vàng cầm chén đi vào phòng.

Phụ nhân kia cười cười nói: "Trình đồng sinh thật sự là một đứa trẻ ngoan, đôi tay này có thể viết chữ còn có thể rửa chén, nhà ai nếu xuất hiện một nhân tài như vậy thật sự là phần mộ tổ tiên bốc lên khói xanh mà."

Trình Loan Loan nói: "Cũng không phải là công tử thiếu gia nhà giàu, chuyện trong khả năng vẫn phải làm một ít."

Ánh mắt nương Đại Thụ dừng lại trên người Triệu Nhị Cẩu vừa đi vào.

Lúc này trời đã nhá nhem tối, Triệu Đại Sơn, Triệu Nhị Cẩu và Triệu Tam Ngưu cùng nhau đi gánh đất ở đầu kia thôn trở về, đống đất trong góc sân đã chất cao nửa người, chuẩn bị sau khi thu hoạch mùa thu xong sẽ tập trung tất cả thời gian và công sức để làm gạch sống.

"Nương Đại Sơn đang chuẩn bị xây nhà à?" Nương Đại Thụ mở miệng nói: "Cũng là nên xây nhà mới, Nhị Cẩu và Tam Ngưu cũng sắp lớn rồi, hai năm tới cũng sẽ cưới dâu, trong nhà thêm hai người nữa cũng không đủ để ở..."

Trình Loan Loan nghe hiểu, nương Đại Thụ là muốn hỏi thăm chuyện hôn sự của Nhị Cẩu, Tam Ngưu, nàng nhớ rõ, Đại Thụ hình như có một muội muội, tên là Thúy Hoa, bộ dáng mười bốn mười lăm tuổi, chính là bởi vì cái tên này, nàng mới nhớ kỹ cô nương kia, tay chân rất chịu khó, nhưng bề ngoài tương đối đơn giản thô kệch, vừa nhìn đã biết không phải loại Nhị Cẩu thích.

Nàng suy nghĩ rồi mở miệng nói: "Nhị Cẩu còn nhỏ, Tam Ngưu còn nhỏ hơn, không vội."

"Sao có thể không vội." Nương Đại Thụ vỗ đùi một cái: "Nhị Cẩu đã mười sáu rồi, Thiển Căn người ta còn cưới vợ rồi, Nhị Cẩu phải nhanh chóng đuổi kịp, khuê nữ nhà ta là Thúy Hoa, nương Đại Sơn cũng đã gặp qua, tay chân chịu khó, nếu không thử để cho nàng và Nhị Cẩu cùng một chỗ..."

"Thím, bây giờ ta còn không muốn cưới vợ." Triệu Nhị Cẩu vừa bận rộn vừa nói: "Để qua năm mới rồi nói sau."

Trong lòng nương Đại Thụ rất sốt ruột.

Chờ qua năm mới, sau khi Trình Chiêu thi đậu tú tài, thân phận nương Đại Sơn nước dâng thuyền lên, khuê nữ của nàng ta muốn gả cho Nhị Cẩu chính là trèo cao.

Nhưng Nhị Cẩu không muốn cưới vợ, nương của Đại Sơn cũng mang bộ dáng cam chịu, nàng ta là người ngoài thật sự không tiện nói thêm gì nữa.

Sau khi nương Đại Thụ đi rồi, Trình Loan Loan gọi Triệu Nhị Cẩu tới: "Đến khi nào con muốn cưới vợ, nương lại sắp xếp xem mắt cho con, nếu như con thích cô nương nhà ai, nói với nương một tiếng, nương sẽ thay con làm chủ."

Triệu Nhị Cẩu gật đầu đồng ý.

Sau một đêm bận rộn, bốn đứa con tắm rửa và đi ngủ.

Trìnhh Loan Loan ngồi ở bên giường suy nghĩ công việc, xuyên qua khe cửa, nàng nhìn thấy Trình Chiêu ngồi đọc sách ở bên cạnh bàn của nhà chính, trong rương của Trình Chiêu chắc chỉ còn lại nửa ngọn nến cuối cùng, hắn thắp ngọn nến lên, dựa vào ánh sáng đọ sách một lúc, sau đó thổi tắt ngọn nến, trong bóng đêm thầm nhẩm lại đoạn vừa đọc, sau khi đọc thầm nhớ kỹ, hắn lại đốt nến, lặp đi lặp lại rất nhiều lần như thế...

Thời buổi này không có đèn điện, thứ thường được sử dụng nhiều nhất là nến và đèn dầu, nến là thứ mà người có tiền và người đọc sách mới có thể dùng được, một ngọn nến giá một hai trăm đồng tiền, đèn dầu dùng là mỡ động vật, thời buổi này nhà nào cũng thiếu dầu, có dầu tự nhiên là dùng để ăn, buổi tối tất cả mọi người đều đi ngủ, nếu như là có chuyện gì, trên cơ bản là mò mẫm hoặc là mượn ánh trăng tùy tiện làm một chút.

Trình Loan Loan đi ra khỏi phòng trong.

Trình Chiêu ngẩng đầu nhìn lại: "Có phải cháu ầm ĩ đến giấc ngủ của Nhị cô không?"

Trình Loan Loan nhẹ giọng nói: "Ban ngày thu dọn gà rừng, ta nấu một ít dầu gà rừng, ta làm cho cháu một ngọn đèn dầu."

Nàng đi vào bếp lấy một cái bát nhỏ, sau đó mua mỡ động vật ở thương thành, mua thêm một sợi bông bỏ vào bát dầu, một đèn dầu đã làm thành.

Đèn dầu ở hiện đại sử dụng dầu hỏa, ít khói đủ sáng, đèn dầu động vật là cách chiếu sáng lâu đời nhất, sẽ tạo ra một ít khói, mùi hương cũng không dễ ngửi, ánh sáng không ổn định, thỉnh thoảng cần phải nhấc lại bấc.

Mặc dù vậy, Trình Chiêu đã rất hài lòng, trong con ngươi đen nhánh của hắn chớp động ánh lửa: "Cảm ơn nhị cô."

"Đừng đọc quá lâu, đi ngủ sớm một chút."

Trình Loan Loan vỗ vỗ bả vai hắn, đi vào phòng mình.

Nhấn Mở Bình Luận