Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm
Triệu Nhị Cẩu cùng Triệu Đại Vượng đã ngồi nghiêm chỉnh.
Trình Loan Loan ngồi ở đằng trước phụ trách ra đề, nàng thuận miệng nói: "357 cộng cho 5680, lại trừ đi 3042."
Tiếng bàn tính bùm bụp vang lên.
Triệu Nhị Cẩu mở miệng trước: "Đáp án là 2995."
Hắn vừa nói xong thì Triệu Đại Vượng vừa mới tính ra kết quả.
Trình Loan Loan tiếp tục ra đề.
Bảy đề phía trước thì Triệu Nhị Cẩu đã thắng liên tiếp bảy điểm.
Triệu Đại Vượng trên mặt tràn ngập vẻ thất bại, đã có ý định muốn từ bỏ.
Trình Loan Loan nhàn nhạt nói: "Đề thứ tám, 3999 cộng cho 5616, lại trừ đi 1000."
Triệu Nhị Cẩu gảy hạt châu bùm bụp.
Mà Triệu Đại Vượng lại không có động tĩnh gì, hắn đột nhiên sửng sốt một chút, mở miệng: "Bằng 8615."
Triệu Nhị Cẩu dừng ngón tay một chút: "Ngươi cũng chưa tính, sao đã biết kết quả nhanh như vậy?"
Trình Loan Loan cũng hơi kinh ngạc nhìn hắn.
Triệu Đại Vượng thành thật trả lời: "3999 cộng thêm 1 không phải là 4000 sao, như vậy liền dễ tính hơn rất nhiều."
Mặc kệ là hắn nỗ lực như thế nào thì số học dường như cũng không vượt qua được Nhị Cẩu ca, xem ra hắn thật sự không có thiên phú làm buôn bán.
Ánh mắt Trình Loan Loan mang theo vài tia thưởng thức nhìn Triệu Đại Vượng, hài tử này không có tiên sinh dạy mà đã tự học được phương pháp bù trừ.
Nàng mở miệng lần thứ hai: "Ván sau này không dùng bàn tính, các con tới so một lần xem ai tính nhanh hơn, một cộng hai, cộng thêm ba, cộng thêm bốn, cộng thêm cho đến một trăm, tổng cộng là bao nhiêu?"
Triệu Đại Vượng biết đại bá nương tán thưởng cách tính của hẳn liền nhanh chóng tính nhẩm trong lòng.
Mà Triệu Nhị Cẩu sau khi nghe xong Triệu Đại Vượng giải thích cũng hiểu rõ cách tính này, cũng nhanh chóng vận dụng.
"5015!"
"5015!"
Triệu Đại Vượng cùng Triệu Nhị Cẩu đồng thời đưa ra đáp án.
Trình Loan Loan cười rộ lên: "Đề cuối cùng không cần ra nữa, Đại Vượng thông qua bài kiểm tra của ta."
Triệu Đại Vượng trừng lớn đôi mắt, không phải nói hắn phải thắng ba điểm thì mới được sao, hắn thua bảy ván, thắng một ván, hòa một ván, xem như đã thất bại...
Hắn lắp bắp nói: "Đại, đại bá nương, cháu thật sự có thể bắt đầu làm buôn bán sao?"
Trình Loan Loan gật đầu: "Chỉ cần cha nương cháu đồng ý."
Văn thị giật giật môi, căn bản không thể phản đối, thân phận hiện giờ của đại tẩu không giống trước kia, đi theo đại tẩu làm ăn buôn bán thì khẳng định là chuyện tốt.
Triệu Hữu Ngân khụ khụ nói: "Muốn buôn bán cũng được, nhưng vẫn phải đọc sách cho tốt, việc học không thể bỏ phế được."
"Lời này nói rất đúng." Trình Loan Loan tán đồng: "Đọc vạn quyển sách mới có thể đi ngàn dặm đường, về sau làm buôn bán phải đi rất nhiều địa phương, thiếu tri thức thì không được."
Triệu Đại Vượng vội vàng gật đầu: "Cháu nhất định sẽ đọc sách thật tốt!"
Buổi trưa qua đi, người Triệu gia liền tản ra.
Trình Loan Loan ở trong nhà suy tư mấy việc kinh doanh.
Đầu tiên là kinh doanh thạch băng, cái này chỉ có mùa hè mới có thể làm.
Thứ hai là kinh doanh món kho, toàn bộ giao cho hai phu thê Vương gia, Triệu Hữu Tài phụ trách đưa hàng, cũng không cần nàng nhọc lòng nhúng tay vào.
Cái thứ ba chính là kinh doanh vải vóc, giao cho một mình Nhị Cẩu lo liệu, nhưng còn có một mớ hàng tồn trong nhà còn chưa bán được.
Việc kinh doanh thứ tư là đang dự tính mở phường xà phòng, thứ này chế tác cũng không khó, chỗ khó nằm ở bước làm sao đưa ra thị trường.
Việc kinh doanh thứ năm chính là mở tửu lâu. Đây cũng là mơ ước từ lâu của Nhị Cẩu, cũng là việc mà Tuệ Nương muốn làm, nàng là trưởng bối đương nhiên phải toàn lực ủng hộ.
Còn nữa, trong nhà còn có sáu mươi mẫu đất hoang, năm mẫu ruộng nước, mười một mẫu ruộng cạn.
Những việc này đều cần phải an bài thỏa đáng.
Nàng đang ở trên giấy viết viết vẽ vẽ thì A Phúc ngoài cửa đi vào: "Thẩm, xe ngựa của Tào gia lại tới nữa."
A Phúc nói xong, liếc nhìn chữ viết của Trình Loan Loan, khóe miệng tức khắc nhếch lên, chữ của Triệu thẩm nhìn như cua bò còn chưa tính, còn đặc biệt thích giảm bớt nét bút, mỗi chữ như vậy đều thiếu vài nét quan trọng nhất, làm người ta không thể nào nhìn ra chữ gốc là chữ gì...
Tuy nhiên Triệu thẩm cũng chỉ là một nông phụ, có thể biết chữ, viết chữ nhanh như vậy quả thật không tồi.
Trình Loan Loan đem giấy bỏ vào trong ngăn tủ, theo A Phúc đi ra ngoài.
Xe ngựa tinh xảo của Tào gia ngừng ở cửa nhà, Tào Oánh Oánh đã sớm đi ra ngoài đón tiếp.
Một nha hoàn từ trên xe đi xuống, toàn thân đều vận y phục màu hồng, trên đầu cắm vài cây trăm bạc, một nha hoàn ở Tào gia mà cách ăn mặc đã hơn tất cả mọi người ở thôn Đại Hà.