Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm
Thẩm Chính kinh ngạc nói: "Con muốn về, về đâu, về Trình gia?"
1
Trình Chiêu gật đầu: "Con đi thu dọn đồ đạc trước đã."
"Đại biểu ca!" Triệu Tứ Đản bắt lấy tay áo của hắn, "Không phải đã nói sau tết mới về sao, huynh đừng đi có được hay không?"
Trình Chiêu cũng không muốn đi.
Thế nhưng hắn ở nơi này, chỉ làm cho cả nhà nhị cô vô số phiền phức mà thôi.
Trước kia là vì dạy bốn biểu đệ đọc sách nên mới ở lại, bây giờ có Ngu phu tử rồi, hắn ở nơi này đã không có ý nghĩa gì nữa, nhị cô ngược lại còn phải nuôi thêm hắn.
"Chiêu Nhi, bây giờ con vẫn không thể trở về." Trình Loan Loan lạnh nhạt mở miệng, "Hôm nay ta đi huyện Bình An, đàm phán thành công việc buôn bán xà phòng, về sau sản lượng xà phòng sẽ mở rộng, trước mắt khan hiếm nhất chính là giấy đóng gói, con lại đi thư viện Nam Phủ tìm thêm mấy đồng môn hỗ trợ, một ngàn tấm không chê ít, một vạn tấm cũng chê ít."
Nàng có lòng tin sẽ mở rộng xà phòng đến mỗi một vùng của quốc gia này.
Trình Chiêu mím chặt môi, biểu đệ trong nhà mặc dù đều biết đọc chữ viết chữ, nhưng đúng là không biết vẽ tranh, chỉ có hắn và Thẩm Chính biết, nhưng phong cách vẽ tranh của Thẩm Chính thiên về phiêu dật phóng khoáng, nhị cô cần chính là phong cách trung quy trung củ, chuyện này hình như chỉ có hắn có thể làm được.
Hắn cúi đầu: "Vâng, nhị cô."
Hắn nói như vậy, thôn dân vây xem xung quanh tất cả đều thở dài một hơi.
Triệu lão thái thái vỗ vỗ bả vai Trình Chiêu: "Cháu vừa nãy nói muốn trở về thật sự là làm ta sợ muốn chết, hài tử tốt như cháu, ta không nỡ để cháu đi."
"Đúng vậy đúng vậy!" Vương thẩm lòng còn sợ hãi, "Nê Thu nhà chúng ta đi theo cháu học được không ít đạo lý cao cả, nếu như cháu rời đi, chắc chắn nó sẽ không muốn đi học nữa."
Nương Thiết Trụ hạ giọng: "Chúng ta đều biết Ngu phu tử có học vấn, nhưng hài tử đều sợ Ngu phu tử, cũng không biết vì sao."
"Dù sao chỉ cần Trình Chiêu ở trong thôn, bọn nhỏ sẽ có chỗ dựa tinh thần, đứa nào cũng có thể chuyên tâm đọc sách."
"Trình đồng sinh, ngươi chính là tấm gương của nhi tử ta, ngươi không thể đi được!"
Người trong thôn nhìn về phía Trình Chiêu, trong ánh mắt tràn đầy tôn kính và cảm kích.
Hắn hơi hé môi, hồi lâu sau mới nói: "Được, vậy cháu ở thêm hai tháng nữa."
Chờ hai tháng nữa sau khi tới tết, hắn thật sự phải đi về.
Sau khi thôn dân dần dần tản đi, Trình Loan Loan lúc này mới tuyên bố một việc lớn: "Ngày mai ta cùng Nhị Cẩu, Đại Vượng sẽ đi Nam Dương một chuyến, đường thủy một ngày một đêm, thuyền dừng ở Nam Dương ba ngày, ba ngày sau lại ngồi một ngày một đêm trên thuyền trở về, tổng cộng chính là năm ngày."
"Năm ngày?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Tứ Đản tràn đầy sốt sắng, "Vậy thì quá lâu rồi, nương, con muốn đi theo."
Triệu Tam Ngưu gật đầu: "Nương, con cũng muốn đi."
Hắn muốn bảo vệ nương không bị người khác ức hiếp.
Triệu Đại Sơn lúc đầu cũng muốn mở miệng nói đi cùng, nhưng mà vừa ngước mắt lên thấy Triệu Nguyệt Châu đang huơ huơ cánh tay nhỏ trong ngực Văn thị, ánh mắt lập tức nhu hòa.
Hắn mở miệng nói: "Nương yên tâm đi Nam Dương đi, con ở nhà chăm sóc tất cả mọi người, sẽ không để trong nhà xảy ra rắc rối nào đâu."
Trình Loan Loan đương nhiên sẽ không mang nhiều người đi, nhiều người chi phí cũng lớn.
Tiếp đó, nàng chủ yếu bàn giao sắp xếp chuyện trong nhà, vừa vặn Văn thị ở trong nhà chăm sóc hài tử, có một trưởng bối ở đây, bọn nhỏ sẽ yên tâm hơn.
Chuyện trong ruộng vẫn như cũ là giao cho Đại Sơn, phường xà phòng đã vận hành ổn định, để Triệu lão thái thái tới phụ trách giám sát, về mặt kỹ thuật để Tam Ngưu tới làm, bên nhà kho chỉ có một mình Ngô Tiểu Chùy cũng không được, để Triệu lão đầu giờ Tý đến trông một phen, về phần tiền bạc lưu động đều giao cho Trình Chiêu, cần mua sữa dê, mật ong hoặc là giấy đóng gói thì đến chỗ Trình Chiêu viết tờ đơn nhận chi phí, Trình Chiêu cần ký sổ...
+
Sau khi sắp xếp mọi chuyện cần thiết xong hết rồi, Trình Loan Loan bắt đầu thu dọn đồ đạc phải xách đi Nam Dương, đầu tiên là vải vóc, thứ hai là xà phòng, chất hết một chiếc xe kéo, chất rất cao, phía trên cùng dùng vải thô phủ lên.