Chương 7: – Chạm Mặt Yêu Nghiệt – Âm Huyết Phong

Xuyên Không: Vé Du Hành Lỗi Thời Không


Tại một nơi khác...

"Bẩm chủ thượng, con mồi đã chui vào lưới." Một hắc y nhân với thân hình vạm vỡ, cúi thấp người bẩm báo.

Nghe thuộc hạ nói thế, động tác hoạ bút cũng dừng hẳn, cặp mắt huyết đồng loé tia cười dùng chất giọng trầm nói: "Không thể để con mồi đợi lâu, ngày mai chúng ta sẽ tiến vào thành. Ngươi mau cho người chuẩn bị, giờ thì lui đi."

Kẻ đó lập tức tuân lệnh lui ra ngoài đóng cửa, trong phòng chỉ còn lại mình hắn. Thân ảnh ngồi trên ghế toát bậc vương khí lạnh lùng, vóc dáng to lớn sỡ hữu làn da rám màu mật ong nam tính, cuốn hút. Hắn tuỳ ý ngồi chễm chệ không cần quy tắc, quần áo xốc lệch vừa kín vừa hở để lộ vòm ngực rắn chắc tuy hành động ấy phản với hình ảnh nghiêm trang của kẻ vương giả, có như vậy cũng không giảm sự uy nghiêm vốn có ngược lại càng tăng thêm sức phóng túng ngang tàn. Sơ qua vẻ mặt lãnh khốc của hắn đã đủ doạ người khiếp đảm huống chi ai dám lớn gan lên tiếng giáo huấn hắn việc này.

Đưa tay tháo chiếc mặt nạ xuống, khuôn sắc lạnh lùng thoạt nhìn lại rất ma lực hấp dẫn như hình tạc mẫu, lông mày kiếm chau dài xếch lên thể hiện sự kiêu ngạo coi thường, dóc mũi cao thẳng tắp cộng hoà thêm đôi ngươi mang sắc trầm u ám, mảng màu huyết đồng lạ lẫm tuyệt nhiên trông rất kì dị, khiến lòng người nhìn vào nửa muốn cấp về hưởng cực phẩm này nửa lại muốn xa lánh rụt rè...

"Không lâu nữa thôi, cái ngày ta luôn chờ từ suốt mấy năm qua dành tặng báo đáo, hảo sẽ không để ngươi thất vọng đâu... "

Hơi lạnh trong căn phòng đột ngột như bị đông cứng, duy nhất chỉ cặp mắt kia lại hằn tơ máu như loé lên ngọn lửa muốn thiêu trụi tất cả thành tro, hận như chính cơn tức giận không thể giải toả ngay tức khắc khiến móng tay hắn ghim sâu vào da thịt, bật cả mùi máu tanh...

***

Giữa chốn đông kinh thành như khuôn phiên chợ luôn tấp nập người đi kẻ đứng, lại không quản sự đi lui mất trình tự, khiến chỗ đã náo nhiệt ồn ào nay còn thêm chật chội chen lấn. Tuy nhiên, lúc này bọn người này lại xôn xao biểu tình đồng nhất đứng chôn lại bu thành một cục...

"Nhìn kìa các tỷ muội, mỹ nam mỹ nam..." Một toán cô nương khuê các tụm lại chỉ chỉ, rồi lại thoáng che miệng cười e thẹn...

"Mỹ nhân cũng không sắc a, xem hai nàng ta kìa..." Đâu đó một nam nhân hếch mũi nói, nhìn hai nữ nhân đang đi tới không khéo khoé môi nhỏ dãi.

"Ngươi ghê quá! Tránh xa tiểu thư ta ra..."

Từ xa có bóng dáng của ba người xuất hiện, ví hoá như một luồng sáng chói khiến cả đám người tấp nập nơi đây sẵn sàng dạt đều ra, mắt dính nhìn bọn họ bịn rịn ngắm nghía.

"Chủ tử, chúng ta đã vào kinh thành rồi." Dịch Anh đi phía trước nhìn ngó xung quanh xác định rồi quay sang vị nam tử báo.

Kế đó là thân ảnh phong nhã tuấn tú, kiệt xuất với tướng mạo khí phách thoạt lại biểu sắc lạnh lùng, ngược lại càng khiến những cô nương ở đây như "chuột xa hủ nếp" vô cùng kinh diễm, nam nhân tuy tỏ vẻ xem thường nhưng trong bụng cũng ghen tỵ mấy phần, ông trời nếu tốt lành chia đều cho bọn họ nửa dung nhan soái ca kia thì đâu còn kẻ quá tuổi cập kê mà chưa có nương tử đâu.

Một kẻ nào đó buông giọng cười với tên bên cạnh: "Nếu trên người hắn không vác thanh kiếm kia thì chắc đây là tiểu thư khuê các đang cải trang nam nhân mất rồi a."

"Phải phải, có ai nam nhân nào nơi đây phơi da chẳng rám nắng đâu, mà hắn kia ngược lại còn trắng trẻo như bột nắn á! E là tên này có phải dạng "liễu yếu đào tơ" không nhỉ? Hắc Hắc." Tên đó cười khoái chí.

"Ây, nếu vậy ta có đoạn tụ cũng chịu à nha, hắc hắc, nếu là nữ nhân ta không biết "hưởng" sao cho đủ bụng đây a..."

"Đúng là bản danh đào hoa của Tĩnh Khang công tử không phải là lời trêu thiên hạ a. Thế này mà ngươi còn suy được..."

Cả hai người nhất thời chột dạ, còn Miêu Miêu vẫn dửng dưng nghe bình thản, Dịch San nhìn đám đông xầm xì mà khó nén sự khó chịu, nói nhỏ với Dịch Anh: "Tỷ tỷ, tỷ đưa chủ nhân đến khách điếm trước đi, muội sẽ theo sau."

Dịch Anh không đồng tình: "Muội định phá phách gì đây? Tốt nhất là muội nên mặc kệ bọn họ đi, đàm tiếu chỉ là nhất thời thôi."

Dịch San chóng cự: "Tỷ tỷ..."

"Cứ để nàng ta đi." Miêu Miêu hay nói cách khác là vị nam tử "điển trai" lên tiếng.

Dịch Anh muốn nói thêm lại chưa kịp xong đã thấy bóng Dịch San đi trộn vào đám đông từ lúc nào.

Dịch Anh đành lắc đầu, lúc này đám đông cũng tản thưa dần nàng nhanh chóng đưa Miêu Miêu đến khách điếm gần đó. Để Miêu Miêu ngồi vào bàn, nàng kịp hỏi: "Sao muội lại để Dịch San đi giở trò làm gì?"

Miêu Miêu từ tốn uống tách trà, nhắm mắt nói: "Nếu không để Dịch San đi e rằng ta đã chọc thủng mắt đám người vừa rồi, vì nghĩ không muốn người dân sống ở đây tuyệt chủng nên ta để Dịch San trị chúng giúp ta."

Dịch Anh thoáng đơ người, Miêu Miêu đúng là thủ hạ vô tình chỉ chút lời xân xua bọn chúng mà đích đáng cần diệt vậy sao? Lúc này Dịch San vừa lúc cũng vào quán, chưa kịp đặt mông ngồi xuống đã bị Dịch Anh chắn họng.

"Muội đã làm gì bọn họ? Dùng gì? Bao nhiêu người?"

"Tỷ tỷ quá lo, ta chỉ khéo chỉnh mấy tên nam nhân khiếm nhã vừa rồi thôi." Dịch San cười trừ.

Nghe vậy, Dịch Anh thấy có lí cũng gật đầu cho qua, quay sang hỏi Miêu Miêu: "Chúng ta làm gì tiếp đây?"

"Ngay bây giờ mau đi thuê phòng đi."

Dịch Anh ngẩn ra như si ngốc, có vậy mà nàng cũng không đoán ra a. Lập tức đứng dậy đến quầy trao đổi với tiểu nhị, Dịch San lợi dụng lúc đó hí hửng kể nàng nghe: "Muội đã triệt bọn nam nhân vô lễ khi nãy rồi, tỷ tỷ yên tâm phen này bọn hắn chẳng biết thế nào là "nhìn" và "được nói" nữa đâu a."

Miêu Miêu gật đầu vừa lòng, thấy Dịch Anh đi tới nàng liền đứng dậy, nói: "Mấy phòng?"

"Ba phòng duy nhất còn sót lại."

- Ôi trời, đã tiền bạc không nhiều mà thích chơi sang thuê tận 3 phòng lận đấy, bất qua 2 phòng là đủ, vậy mà... - Miêu Miêu lắc đầu rầu rĩ.

"Tỷ, tỷ sao vậy? Không khoẻ chỗ nào sao?" Dịch San lo lắng.

"Không sao, đi thôi." Miêu Miêu thở dài, cùng hai người họ bước lên cầu thang...

Nhưng...

"Dừng lại."

Theo bản năng bọn nàng quay lại xem tình hình ai dám giật ngược lớn giọng như vậy. Trước mắt thấy bộ dáng của ba tên nam nhân đang đứng ngay quầy lúc nãy, hai tên nam nhân cùng có dáng dóc vạm vỡ, mặt sắc đều tuấn tú cương nghị. Nhưng kẻ thì vận lục y kẻ màu đồng sáp, sau bóng lưng hai người còn có thêm một người, nhưng là Miêu Miêu không thể nhìn rõ được...

"Có việc gì?" Miêu Miêu phản ứng không phải đầu tiên mà là thấy hai người bên cạnh nàng phút chốc đã đứng trơ như tượng, không ai chịu nói nên nàng đành lên tiếng.

Tên nam nhân khác từ đâu đứng trước mặt nàng cúi đầu khách khí, nói: "Xin nhị vị công tử chớ nóng lòng, chúng ta đây vốn dĩ có cơ sự mới kêu ngài lại. Ba thẻ phòng này là của đám chúng ta đặt trước, do tiểu nhi sơ sảy không nhớ rõ nên đã trao nhầm. Cảm phiền nhị vị công tử đây trả cho thuộc hạ."

Dịch Anh lúc này mới kịp hoàn hồn, lên giọng bất bình: "Này, tiền phòng cũng là do bọn ta trả rồi, bọn ngươi đặt trước thì đã sao! Tiểu nhị bất quá hoàn tiền lại cho ngươi thôi, bọn ta đến sau nhưng sòng phẳng trả đủ, không ai có thể bắt bẻ..."

"Chúng ta thật sự rất gấp và cần phòng này, nếu như nhị vị công tử đây chịu nhường phòng bọn ta sẽ đền bù công tử với số ngân lượng cao hơn..." Tên nam nhân đó lơ đẹp Dịch Anh, vẫn thái độ nhún nhường nói.

Dịch San cảm thấy bị coi thường, chống nạnh lên mặt: "Hơ, các ngươi thật sự gấp như vậy tại sao không đi chỗ khác thuê đi, ngân lượng các ngươi đăt trước tiểu nhị đều có khả năng hoàn trả. Việc gì cần phải đứng đây đôi co giành phòng của bọn ta, tóm lại ta đây không nhường."

"Ngươi... Xin cô nương biết điều tốt nhất hãy nên thoả thuận như ta đây đã nói, nếu không phần thiệt cho tiểu thư đây ta không bảo đảm..."

Dịch San nghiến răng: "Cái gì, ngươi nói ta nên biết điều hã? Ngươi mới chính là kẻ biết điều thì có, ta đây thiệt thế nào bản cô nương ta biết rõ, cóc cần ngươi quản."

Nói xong, nàng ta quay sang Miêu Miêu kéo: "Chúng ta đi, mặc kệ bọn họ."

Dịch Anh đồng ý liền bước chân theo sau, bọn hắn thoáng không biết giữ người thế nào đã bị giọng nói hiếm hoi phía sau cất tiếng: "Nếu nhị vị công tử đây không so đo liệu ta đây có vinh hạnh được cùng phòng không?"

"Này, ngươi là ai mà nói muốn cùng phòng là liền cùng phòng được hã." Dịch San bắt đầu thấy khó chịu với đám người này, nói xong liền nhận cái liếc cảnh cáo từ Dịch Anh.

"Cô nương xin ăn nói cẩn thận... "

Miêu Miêu tựa hồ vẫn còn đang suy nghĩ, một phần lại khá chú ý đến tên vừa ra đề nghị, nàng cảm nhận được người hắn toả ra sát khí không hề tầm thường, rất nặng. Điều đó càng khiến nàng sinh lòng tò mò, thu hút bởi vẻ bí ẩn bị che khuất sau lớp mặt nạ kia. Trông nhìn thật dị hợm nhưng khí bách lạnh lùng lại có thể khiến người chột dạ rụt rè.

Huyết Phong mỉm cười thích thú: "Dẫu sao phòng cũng do bọn ta đặt trước vì chậm chân để lỡ nếu không e rằng cũng chẳng đến lượt công tử thuê rồi. Xem như công nửa người và nửa ta đi, công tử sẽ không nhỏ nhen khước từ chứ?

Thật sự mà nói lời đề nghị vừa rồi cũng đã khiến hai kẻ kia cực kì kinh ngạc, họ có nghe nhầm không? Chủ thượng muốn cùng phòng nam nhân khác sao? Trước giờ chủ thượng không hề có chủ "cùng" với bất cứ ai, hay người có ý khiêm nhường? Biểu hiện lạ thường lại rất bí hiểm khó đoán.

Ngay lúc này trong suy tưởng của hai kẻ nào đó lại đang vô cùng thất vọng. Họ nghĩ thiên gia thật bất công lòng người, chủ thượng bề ngoài ngũ sắc tuấn tú ngõ hẹp thay lại động lòng trước nam nhân sao? Loạn thế thật rồi...

Dịch Anh trả lời: "Việc này nên để công tử chúng ta quyết định, nếu người thuận bọn ta cũng se không nghịch."

"Hảo, đồng sinh nam nhân sẽ không dụng tâm so đo làm gì, phòng một phần cũng do người đặt tiền thì ta đã trả, vậy xem như chúng ta nhường nhau chia đều. Hảo ý vị đây không phiền ở cùng thì ta cũng không có lí cự tuyệt. Mời." Miêu Miêu gật đầu, ôn hoà nói.

Dịch Anh và Dịch San không giấu nét ngạc nhiên, trực tiếp há hốc mồm nhìn nàng.

"Công tử đây rất rộng lượng, tại hạ rất làm trọng." Huyết Phong cười đáp.

Miêu Miêu lắc đầu cười trừ, vẫn tiếp tục giữ vai trò "nam trang" của mình, trầm giọng nói với hai biểu tỷ muội: "Chúng ta có ba phòng, ta và hắn sẽ ở cùng còn hai ngươi và hai người kia cứ theo cặp mà về phòng đi."

Hai tên nam nhân có chút không đành lòng nhưng vẫn kịp hưởng ứng, đồng thanh: "Đa tạ công tử."

Đừng nghi ngờ tại sao Miêu Miêu lại chấp thận dễ dàng như vậy a, bởi nàng nghĩ kẻ này chắc là bậc vương giả nhiều tiền, so ra nếu kết nạp hắn nàng cũng sẽ không lo về vấn đề chi phí hao hụt nữa.

Thử nhìn ngắm nét cạnh từ khuôn người đến đường nét thoạt nhìn thôi cũng đủ kết luận hắn đáng là một cực phẩm soái ca, nếu có hắn ở hiện đại ắt là lên bảng đầu "Hot boy" nổi như cồn rồi, với thân hình cao lớn cộng vẻ ngoài bí ẩn đó thôi cũng đủ khiến bao nhiêu toà tạp chí tìm hắn, có cơ sở hắn tình nguyện làm người mẫu nàng cũng nguyện ý làm quản lí giúp hắn, hợp động rất béo bỡ cầy ra cả bộn tiền là chuyện nhỏ.

Vả lại nàng cũng không lo lắng về việc mình có bại lộ hay không, so với ở hiện đại nàng có công nghệ dịch dung đạt chuẩn hơn nơi đây nhiều, cổ đại chỉ bằng đeo một lớp mặt nạ da người vào... Cũng may nàng đã chỉnh lại sao cho giống thực tế một chút rồi, nhưng bây giờ tên đó thực nghĩ nàng là nam nhân thì cứ để hắn nghĩ vậy đi.

Còn về phần Huyết Phong hắn không rõ tại sao thân có chút vui mừng kì lạ, không ai thấy được dưới lớp mặt nạ bạc kia đang suy tính điều gì, chỉ biết trên môi hắn đang nở một nụ cười... rất nguy hiểm.

***

Nhấn Mở Bình Luận