Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao
Kinh thành, hoa đăng rực rỡ, nhà nhà lên đèn ánh nến sáng khắp mười dặm, vì ăn mừng thọ thần của hoàng thượng, phố xá khắp nơi vô cùng náo nhiệt, người đến người đi như thủy triều.
Tiêu dư An hứng thú dạt dào, ghé hết một lượt tất cả những gian hàng bày trên phố: “Thú vị thú vị, trong hoàng cung quá buồn chán, ta đã sớm muốn ra ngoài đi dạo một chút.”
Yến Hà Thanh nói: “Ngươi là hoàng thượng, lúc nào muốn ra ngoài đi dạo thì cứ dắt theo nô tỳ thị vệ mà đi thôi.”
“Như vậy không giống, những người khác đi theo ta đều bày ra bộ dáng kinh sợ, đi với ngươi tự tại hơn nhiều.” – Tiêu dư An vừa nói vừa liếc nhìn cái quạt bên trên có vẽ tranh thủy mặc bên trong một cửa hàng, hoàn toàn không chú ý thấy khóe miệng đang khẽ cười của Yến Hà Thanh.
Hai người đi dạo hết từ phố Tây tới phố Đông, tiểu thương nhiệt tình gào to rao hàng, gánh xiếc biểu diễn trên đường, hài tử mặc áo ngắn chạy qua chạy lại trong đám người, đông người náo nhiệt, một mảnh phồn hoa.
Đi dạo loanh quanh, đột nhiên Tiêu dư An nhìn thấy cái gì đó, chắp tay đi vào trong một cửa hàng.
Đó là một tiệm đồ ngọc, lão bản nhìn thấy hai thanh niên khí thế phi phàm bước vào trong cửa hàng của mình, đôi mắt hí khôn khéo khẽ chuyển, cúi đầu khom lưng tiến lên nghênh tiếp: “Hai vị công tử muốn mua cái gì?”
Ngón tay Tiêu dư An dao động giữa số ngọc khí muôn màu rực rỡ, cuối cùng dừng lại ở nơi bắt mắt nhất trong cửa hàng, nơi đó để một cái tủ gỗ, trong ngăn tủ trưng bày một cây sáo ngọc, là dùng bạch ngọc chế thành. Trên thân sáo khắc hoa văn đám mây, treo một cái tua đỏ thắm, cho dù là người không am hiểu về sáo, chỉ liếc qua thôi cũng biết vật này không hề tầm thường.
Trên mặt lão bản lộ vẻ do dự: “A, vị công tử ngày, ngài có chỗ không biết, cây sáo ngọc này chính là bảo vật trấn tiệm của tiệm ta, giá cả… chậc chậc, không rẻ đâu.”
“Ồ?” – Tiêu dư An cười khẽ: “Thì ra la một bảo bối, có thể lấy ra xem một chút không?”
Lão bản nghĩ nghĩ, mở ngăn tủ, lấy sáo ngọc ra: “Tiểu nhân dĩ nhiên phải nể mặt công tử, dù sao thì vật tốt cũng nên để mọi người cùng nhau thưởng thức.”
Tiêu dư An nhận lấy sáo ngọc, cầm trong tay thưởng thức một hồi, đưa cho Yến Hà Thanh: “Ngươi thổi thử xem.”
Yến Hà Thanh giật mình: “Sao ngươi lại biết ta biết thổi sáo…”
“Bởi vì ta đẹp trai, được rồi, mau thổi thử xem.”
Yến Hà Thanh nhận lấy sáo ngọc, đặt lên môi, tiếng sáo du dương lập tức vang lên, tựa như dòng nước mùa thu thanh mát cùng với gió xuân ùa về.
Đã rất nhiều lần trong nguyên tác đề cập đến việc Yến Hà Thanh cùng với Vĩnh Ninh công chúa cùng nhau hợp tấu, đàn sáo hợp tấu, trước hoa dưới trăng cùng nhau hẹn ước. Chỉ có điều, Tiêu dư An không ngờ rằng, Yến Hà Thanh chỉ độc tấu thôi cũng đã khiến lòng người rung động.
Tiêu dư An, một người thuộc lòng những câu trích dẫn trong “những câu nói cần nhớ của bá đạo tổng tài”, một người vọng tưởng bước đi trên con đường tổng tài bá đạo tà mị cuồng quyến, một người còn có ý đồ rẽ ngang qua thiết lập tổng tài dụ thụ, trong hơn hai mươi năm kiếp nhân sinh, vạn vạn không ngờ tới, ngày hắn có thể thốt ra câu nói vàng của các tổng tài bá đạo lại là trong loại tình huống này.
Còn mẹ nó, không phải là vì tiểu kiểu thê của chính mình, mà là vì nam chính một đêm ngự mười nữ của một quyển ngựa đực văn!
Nhân sinh hỡi, thật sự là tạo hóa trêu người, thật sự là không thể nắm bắt được, thực sự là không thể tưởng tượng được, thực sự là… ôi chao, như thế này làm sao có thể khiến người ta vui vẻ được chứ!
Tiêu dư An chỉ vào sáo ngọc, hào khí ngút trời nói với lão bản: “Cây sáo này bất kể là bao nhiêu, ta đều sẽ lấy.”
Lão bản vui như mở cờ trong bụng, thế nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ buồn rầu: “Công từ à, cây sáo ngọc này, ít nhất… ôi chao, đến một trăm lượng vàng đấy.”
Yến Hà Thanh trả cây sáo ngọc lại cho lão bản, quay đầu hỏi Tiêu dư An: “Ngươi muốn mua?”
Vẻ mặt Tiêu dư An tươi cười: “Muốn mua.”
“Ngươi có mang tiền à?”
Có thể đừng có đột nhiên bắn một phát xuyên tim như vậy không?
Hai người từ trong thái y viện nhảy cửa sổ ra ngoài, dĩ nhiên là không đem theo tiền, vả lại là người bình thường thì cũng chẳng có ai tùy tiện để một trăm lượng vàng trên người hết.
Tiêu dư An chống đầu nghĩ nửa ngày, nói: “Nơi này là hoàng thành đúng không?”
Lão bản tiệm đồ ngọc tiếc rẻ nghĩ: Vị công tử này dáng dấp tuấn tú, chỉ đáng tiếc còn trẻ như vậy mà đã bị ngốc.
“Vậy thì ta có biện pháp rồi.” – Tiêu dư An kéo Yến Hà Thanh chạy ra ngoài, Yến Hà Thanh không hiểu hỏi: “Đi đâu?”
“Vũ Ninh vương phủ.”
Trong nguyên tác, Vũ Ninh vương gia là một nhân vật thần kỳ, bởi vì so với nhân vật phản diện thì hắn còn phản diện hơn, so với pháo hôi thì còn pháo hôi hơn.
Hắn họa nước, hắn soán vị, hắn mưu quyền, hắn tạo phản, nhưng mà hắn lại là một vương gia tốt…
Bời vì hắn đứng bên phe nam chính.
Vũ Ninh vương gia là ngoại thích, một lòng mưu phản, mưu đồ ngồi lên ngôi hoàng đế, nhưng mà hắn lại không có binh quyền, thế nên chỉ có thể liên hợp với Nam Yến quốc, mượn binh tạo phản.
Có thể nói, Vũ Ninh vương gia là mối liên hệ duy nhất giữa Yến Hà Thanh và Nam Yến quốc trong những ngày hắn bị giam cầm trong cung. Nhưng mà về sau, khi sự việc bại lộ, Yến Hà Thanh nhờ có ánh sáng của nhân vật chính nên chạy thoát, Vũ Ninh vương gia liền thảm, bị quân vương Bắc quốc một đao răng rắc chém bay đầu.
Yến Hà Thanh cùng với Tiêu dư An đi đến trước cửa Vũ Ninh vương phủ, bị hộ vệ ở cửa ngăn lại: “Người đến là kẻ nào?”
Tiêu dư An cười đáp: “Ta đến tìm vương gia.”
Thị vệ nhìn hắn, giận dữ, khí thế mười phần rống lên: “Vương gia là người mà ngươi muốn gặp thì gặp sao?”
Tiêu dư An nói: “Đúng vậy đó.”
Thị vệ nhìn hắn dò xét trên dưới một phen: “Ngươi là thứ gì?”
“Đi không thay tên ngồi không đổi họ, đại danh đỉnh đỉnh Tiêu dư An, người trong giang hồ đặt cho ngoại hiệu tổng tài, ngươi có thể gọi ta là Tiêu tổng tài.”
“…” – Yến Hà Thanh nâng trán.
Thị vệ xoát một cái rút đao ra, hung hăng mắng: “Tên điên này từ đâu tới, mau tránh ra, đao này của ta không có mắt đâu.”
Mắt thấy lưỡi đao đã đưa đến trước mặt hắn, Yến Hà Thanh tiến lên kéo Tiêu dư An ra phía sau mình, ấn chuôi đao của thị vệ, lạnh lùng nói: “Đi báo với vương gia các ngươi, hoàng thượng tới.”