Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến
Trên đường đưa tiễn ra cửa phủ…
-Nguyễn huynh, mùi vị thức ăn nhà huynh thật không tệ. Cảm giác rất ấm áp! Ừm! Sau này…sau này ta sẽ bồi thường cho.
Trần Phi Long lúc này quả thực là mặt mày ung dung thỏa mãn, vừa đi vừa rảnh rỗi nói chuyện.
Nguyễn Trọng Lăng nghe thế liền đáp:
-Hoan nghênh sau này huynh tới thường xuyên. Tuy nhiên lấy kiểu ăn vẽ rồng điểm mắt của huynh chỉ sợ riêng tiền cơm nhà ta cũng khó mà chống đỡ nổi. Lần sau tới dùng cơm nhớ rõ phải mang theo tiền đấy nhé, một bữa cơm năm ngàn tiền, già trẻ không gạt, bảo đảm ngài tận hứng mà về.
Trần Phi Long vẻ mặt ngẩn ngơ, tiếp theo hắn ta cười khúc khích nói:
-Nguyễn huynh! Huynh quả thật cũng rất biết nói đùa!
Dứt lời liền cứ như vậy cười cười vui vẻ mà rời đi.
Nguyễn Trọng Lăng nhìn theo bóng lưng của hắn, cao giọng hét to:
-Ta cũng không biết nói đùa!
Nói xong xoay người bước vào trong nhà, hướng phía chính sảnh đi đến, thấy ông Trọng Kim cùng bà Hải Như đang ngồi uống trà vì thế Nguyễn Trọng Lăng liền ngồi một bên bồi tiếp hai người.
Ông Trọng Kim chậm rãi nhấp từng ngụm từng ngụm thưởng thức chén trà, sau một lúc lâu mới nói:
-Con trai, cái cậu bạn Trần Phi Long kia con có biết nhà hắn đang làm là cái gì hay không?
Nguyễn Trọng Lăng đang cầm miếng bánh điểm tâm nhét vào miệng nghe vậy ngẩn người, nói:
-Cậu ta không phải đã nói trong nhà làm ăn buôn bán hay sao?
-Buôn bán? Ha ha….
Ông Trọng Kim cười nhạt nói:
-Cha xem cậu ta cử chỉ có độ, lễ nghi đúng mực, dáng vẻ bất phàm. Có thể giáo dưỡng ra người như vậy cũng không phải một nhà thương nhân buôn bán có thể dạy dỗ ra được.
Con của cha đây cũng cử chỉ có độ, lễ nghi đúng mực, dáng vẻ bất phàm, hơn nữa đẹp trai ngời ngời, tài năng xuất chúng,… bla bla còn không phải là con trai của thương nhân như ngài, Nguyễn Trọng Lăng trong âm thầm bĩu môi phản đối.
-Có khi nào cậu ta là con cái nhà quan lại?
Bà Hải Như nghi hoặc, nói.
-Rất có khả năng này. Nhưng bất kể nói thế nào thằng Lăng cùng cậu ta kết giao bạn bè cũng không phải là một chuyện không tốt. Từ xưa đến nay quan lại cùng thương nhân đều dựa vào nhau mà sống cả, đều là quân cờ hỗ trợ cho nhau.
-Hừm?… con trai, ngươi phải nhớ kỹ. Ở bên ngoài không quản là kẻ nào, đều phải lấy lễ đối xử với người ta, thành Thăng Long này nhân tài ẩn nấp nhiều vô số kể.
-Hiện nay lại là thời buổi rối ren loạn lạc. Có lẽ tùy tiện cùng người ta thoáng chạm mặt trên đường đó cũng có thể là một phen gặp được quý nhân hoặc cũng có thể là cường địch, người sẽ đưa ngươi đi vào chỗ chết.
-Lỡ may đắc tội phải kẻ quyền thế lớn, đến lúc đó cha cũng không bảo toàn được mạng sống cho ngươi đâu. Cho nên ra ngoài không được hung hăng càn quấy biết chưa.
Ông Trọng Kim lẳng lặng giảng đạo cho Nguyễn Trọng Lăng một lần.
-Cha yên tâm đi! Con của cha lúc nào chả nhát gan hơn chuột, lại là sức trói gà còn không chặt. Ở bên ngoài chỉ có người khác ức hiếp con chứ con tuyệt đối là ngàn vạn lần cũng không dám ức hiếp bắt nạt người khác.
Nguyễn Trọng Lăng khiêm tốn nói.
-Hừ! Ta cũng muốn tin lời của ngươi lắm nhưng cái bản tính của ngươi như thế nào… Ta còn không hiểu sao?
Ông Trọng Kim đối với hắn khiêm tốn tỏ vẻ rất là khinh thường.
-Không có việc gì sao? Nếu không có việc gì thì quay về phòng đi, cố gắng chăm chỉ đọc sách. Sau này thi không đậu, thi rớt cử nhân thì cứ cẩn thận cái đầu trên cổ của ngươi!
Ông Trọng Kim rất nhanh liền trắng trợn uy hiếp, vừa dứt lời bà Hải Như liền tức giận, hung hăng cấu véo một phen vào cánh tay của hắn. Ông Trọng Kim vì thế lập tức héo. Nguyễn đại công tử tất nhiên là miệng cười trộm trốn trở về phòng. Cuộc trò chuyện cũng bởi thế liền cứ như vậy mà qua.
…
Những ngày sau này trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã nửa tháng.
Nửa tháng này, Nguyễn Trọng Lăng không có thu hoạch gì đặc biệt. Mỗi ngày đến thư viện đọc sách hết giờ thành thật về nhà ăn cơm, mười phần giống với một vị con ngoan trò giỏi thời đại phong kiến. Điều này làm cho ông Trọng Kim rất là hài lòng, cao hứng vung tay lên, tiền tiêu vặt hàng tháng của Nguyễn Trọng Lăng từ mười lượng bạc thật nhanh tăng lên thành hai mươi lượng bạc. Nhìn xem, làm con ngoan trò giỏi cũng có nhiều chỗ tốt a! Mới nửa tháng làm công liền đã được tăng lương.
Tất nhiên thu hoạch khác cũng phải có, này chính là từ Trần Phi Long mà ra. Cái tên ẻo lả này từ khi ăn trực tại nhà họ Nguyễn một bữa liền giống như bị nghiện. Cứ cách vài ngày liền mượn danh nghĩa “lãnh giáo học vấn” cùng Nguyễn Trọng Lăng để đến nhà tìm hắn, cố tình vừa vặn mỗi lần lãnh giáo đều là khoảng thời gian nhà Lăng chuẩn bị ăn cơm. Nửa tháng trôi qua, học vấn của đối phương gia tăng bao nhiêu thì không ai biết, có điều tính kén cá chọn canh sành sỏi trong bữa ăn của hắn thì mọi người đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Điều khiến cho Nguyễn Trọng Lăng cảm thấy bất đắc dĩ nhất chính là, vị nhân Phi Long này quả thực rất am hiểu cách mua chuộc lòng người, luôn miệng nói rằng không cần khách khí nhưng mỗi lần tới nhà họ Nguyễn đều mang theo một chút ít lễ vật dâng tặng hai vị bề trên cao nhất trong nhà.
Một thời gian sau, ông Trọng Kim liền một câu, một tiếng đều gọi “cháu ngoan của ta”, chỉ hận không thể đem đối phương thu làm con trai nuôi mới tốt. Trên dưới nhà họ Nguyễn cũng dần quen với sự tồn tại của vị cháu ngoan này. Không quản đối phương có tới hay không, mỗi lần ăn cơm luôn sắp nhiều hơn một đôi bát đũa. Nguyễn Trọng Lăng có chút rối rắm, vốn định mời hắn tới nhà chơi một lần cho tăng độ thân thiết không ngờ lại biến thành hoàn cảnh như thế này.
- Ăn cơm nhà ta cảm giác ngon như vậy sao?
Nguyễn Trọng Lăng bộ dáng uể oải nằm gục trên bàn hỏi nhỏ. Trên bục giảng, thầy đồ Trần vẫn đang say sưa giảng bài.
Trần Phi Long cũng không có học theo hắn gục xuống bàn, có điều ánh mắt kia rõ ràng không còn chăm chú nghe giảng được như ngày xưa nữa. Haizzz! Con người là luôn luôn biến đổi a! Nhớ ngày xưa…
-Ăn được hay không cũng không quan trọng. Trọng yếu nhất là… Không khí bữa ăn của một gia đình, ta rất hâm mộ ngươi.
Sau khi hai người quen nhau được một quãng thời gian, đối phương cùng Nguyễn Trọng Lăng đã không còn dùng mấy cách xưng hô khách sáo huynh huynh đệ đệ nữa, bình thường đều gọi “ta- ngươi”. Rất may còn chưa đến nỗi mày tao nói chuyện. Chẹp! Người có ăn học với nhau cả mà.
- Cha mẹ ngươi không cùng ăn cơm với ngươi bao giờ sao?
Đột nhiên Nguyễn Trọng Lăng mới nhớ tới, quen biết với đối phương đã lâu như vậy hắn còn chưa có hỏi qua tình huống trong nhà Trần Phi Long. Tất cả chung quy lại chỉ biết là nhà hắn cũng đang làm ăn buôn bán mà thôi.
-Cha mẹ ta… thường xuyên đi ra ngoài. Trong nhà ngoại trừ ta cùng em gái cũng chỉ còn đám người hầu.
Đối phương tinh thần không tốt lắm đáp.
Nguyễn Trọng Lăng gật gật đầu coi như đã hiểu, thương nhân đều trọng lợi ích, để được có một chút tài sản này nọ tóm lại cũng phải trả một cái giá khác. Lặn lội đi suốt nơi này nơi kia để khai thác thị trường, để làm ăn cũng là điều không tránh khỏi. Cũng may lão cha hắn có vẻ như không đến nỗi phải làm như vậy. Thật không biết ông ấy là làm kiểu gì. Không sợ cấp dưới trôm chỉa bớt xét tiền lời sao.
-Một kẻ đáng thương! Tốt rồi! Sau này tới nhà của ta ăn cơm tặng thêm cho ngươi vài cái bánh bao hấp….
Nguyễn Trọng Lăng vỗ vai hắn nói tiếp:
-Năm ngàn tiền một bữa cơm. Thật sự là vừa rẻ vừa ngon. Chỗ tốt như vậy đố ngươi tìm ở đâu ra đây?
Trong lòng mới vừa dâng lên mấy phần thương cảm liền đã bị Nguyễn Trọng Lăng châm chọc làm cho tan biến hết, hơn nữa lại không quá thói quen cách va va chạm chạm thân mật của Nguyễn Trọng Lăng, đối phương lúc này vẻ mặt cố cười nói:
-Đi! Nếu giá cả phải chăng như vậy. Tối nay ta nghĩ muốn ăn chả rán lá lốt, gà nấm hầm cách thủy. Ngươi kêu Lâm Tam quay lại phân phó cho nhà bếp một tiếng.
Thời gian qua, Trần Phi Long cùng Lâm Tam cũng đã rất quen thuộc.
Cái tên chết bầm này! Thật không tính chính mình là người ngoài a. Nếu cứ tiếp tục như vầy thì không được, luôn cảm giác mình rất thiệt thòi a! Sau này ta có khi cũng phải đến nhà của hắn ăn bù mới được.
-Còn có một chuyện..
Đột nhiên đối phương vẻ mặt trở nên ấp úng, nói:
-Mỗi ngày đều đến nhà ngươi ăn cơm chỉ để lại em gái ta cô độc ở nhà một mình. Nguyễn huynh, ngươi xem có thể hay không…
-Được rồi! Đến đi! Đến đây đi! Cả hai đều đến đây đi!
Nguyễn Trọng Lăng hào phóng vung tay, nói:
-Dù sao chăn một con trâu cũng là chăn, hai con trâu cũng là chăn, nhà ngươi còn có thân thích gì không? Đều mang lại đây đi, nhiều người cũng không sao cả, cùng lắm chúng ta mở tiệc cơ động là được.
Lấy sự hảo cảm của ông Trọng Kim đối với đối phương, dù có mang thêm vài người nữa đến nhà họ Nguyễn ăn trực cũng không coi vào đâu, Nguyễn Trọng Lăng rất thông minh nghe vậy liền đáp ứng hắn.
-Em gái của ngươi hẳn là sẽ không kén cá chọn canh giống như ngươi đi. Thôi vậy tính nàng mỗi bữa hai ngàn tiền là được rồi. Cuối tháng tổng kết sổ sách trả tiền một thể.
Nguyễn Trọng Lăng gục xuống bàn, uể oải mặc cả.
-Được.
Đối phương vẻ mặt đầy ý cười, không thèm để ý lắm nói:
-Ngươi cứ bình tĩnh đi tính đi. Chờ đến năm nảo năm nào đó ta sẽ trả lại cho.
-Hừ! Cứ đợi đó! Rồi sẽ có lúc ta bắt ngươi phải trả cho bằng hết!
Nguyễn đại công tử miệng lẩm bẩm.
…
Kết thúc chương 24.
(Truyện được đăng mới nhất tại Viptruyen /book/)