Chương 41: Cơ duyên

Y Đạo Quan Đồ

Vương Bác Hùng nghiêm mặt hắng giọng, hắn ý thức được rằng chuyện này sợ rằng nhiều phiền phức. Lưu Kế Văn cùng Khâu Quảng Chí trên huyện vẫn chưa biết gì cho nên khi lấy làm lạ khi tự dưng lại xuất hiện thêm một chủ tịch xã trên đài.

Lâm Thành Bân cuống quýt đi lên túm tay Quách Đạt Lượng: “Lão Quách, xuống dưới chúng ta nói chuyện!”

Quoách Đạt Lượng lắc đầu mỉm cười, hắn đi tới trước mặt Vũ Thu Linh nói: “Kết quả bỏ phiếu ngày hôm nay thế nào? Được nhiều phiếu chứ?”

Vũ Thu Linh mặt tái nhợt nhìn hắn không nói được một câu nào.

Quách Đạt Lượng đi tới chỗ Vũ Thu Linh đang đứng, Vũ Thu Linh vội tránh né hắn. Quách Đạt Lượng ngồi vào chỗ của Vũ Thu Linh rồi đĩnh đạc mỉm cười nói: “Các vị lãnh đạo! Các quý vị đại biểu! Ta xin phép được nói đôi lời!”

Hội trường trở nên im ắng như tờ, Quách Đạt Lượng nổi điên muốn đem sự tình rõ ràng ở xã nói cho đông đảo mọi người cùng biết. Từng đại biểu trong thường uỷ xã cũng đáon được hắn định làm cái gì.

Quách Đạt Lượng nói: “Cảm ơn mọi người đã cho ta cơ hội nói! Đã từng là phó chủ tịch kiêm quyền chủ tịch xã Hắc Sơn Tử, ta cũng từng coi việc mang lợi ích của dân chúng trong xã là nhiệm vụ của mình, ta mong được có cơ hội góp sức giúp mọi người thoát khỏi nghèo khó. Nhưng ta lại không có cơ hội đó, ta muốn lãnh đạo mọi người, giúp nhân dân bước trên con đường làm giàu, nhưng ta lại không có quyền. Cho tới ngày hôm nay nhìn lại, rốt cuộc ta đã làm gì được cho xã, đến tột cùng đã làm gì được cho nhân dân? Mỗi khi đi nằm vắt tay lên trán mà suy nghĩ, ta cảm thấy xấu hổ khôn cùng. Thay vì phải làm những việc đúng với trọn trách của một người cán bộ quốc gia, ta lại dồn hết tinh lực vào mục tiêu làm sao để thăng quan tiến chức, ta thậm chí quên mất bổn phân làm một công bộc là phải phục vụ nhân dân! Ta đã phụ lòng tổ quốc, phụ lòng của nhân dân tin tưởng. Ta không xứng đáng với hai chữ ‘công bộc’ này!”

Quách Đạt Lượng đứng ra hướng phía hội trường khom lưng thật sâu tựa gửi một lời xin lỗi đến toàn thể.

Người đầu tiên vỗ tay là Lưu Truyện Khôi, sau đó là tới những đại biểu xã cũng nhanh chóng vỗ tay, tiếng vỗ tay nhanh chóng dâng lên như thuỷ triêu mênh mông lan khắp hội trường.Hai mắt Quách Đạt Lượng đỏ lên, hai giọt lệ quang loé lên ở viền mắt, bỗng nhiên thân thể hắn bất ngờ gục thẳng xuống, khắp hội trường lặng như tờ trong một giây rồi bỗng truyền lên một trận kinh hô.

Lúc xe cứu thương tới hội trường trường trung học xã, Trương Dương vẫn còn đang ở bên ngoài chuẩn bị cái đống vật kỉ niệm, hắn đối với đại hội đại hiếc vốn chẳng có hứng thú gì nên cũng chẳng rõ tình hình bên trong. Mãi cho tới lúc nghe thấy còi xe cứu thương hú ầm ĩ, hắn mới có chút hiếu kì không biết chuyện gì xảy ra, đang chuẩn bị mò ra trong xem thì Kiều Tư hớt ha hớt hải chạy ra: “Xảy ra đại sự rồi, chủ tịch Quách Đạt Lượng đương phát biểu trong hội trương thì đột quỵ, hiện đã gọi xe cấp cứ chuyển thẳng lên bệnh viện huyện.”

Trương Dương níu mày, không nghĩ tới cái tên Quách Đạt Lượng này đối với quyền lực lại ham mê tới mức điên cuồng thế này. Đúng là đối với quyền chức hắn cứ cực độ chấp nhất nên giờ mới thể thảm thế này.

Cảnh Tú Cúc sắc mặt không được tốt đi ra vẫy vẫy bọn họ nhắc nhở: “Mấy lãnh đạo chuẩn bị ra rồi đó. Phát tặng kỉ vật giao cho ngươi đó!”

Trương Dương vốn định hỏi về sự tình Quách Đạt Lượng vừa rồi nhưng Cảnh Tú Cúc đã vội vàng rời đi. Lúc này các đại biểu cũng bắt đầu đi ra, thế nên hắn đành tập trung lo việc phát tặng quà kỷ niệm.

Lần này dại hội mở màn rất oanh liệt nhưng lại kết thúc có vẻ bi thương, tuy rằng sau sự tình Quách Đạt Lượng, đại hội vẫn tiếp diễn, nhưng là vì tâm tình mọi người đã không còn tốt nên đương nhiên đại hội không thể thành công như mong đợi. Tỷ như Lưu Truyện Khôi, hắn vừa đi vừa trầm tư hút điếu thuốc mà chẳng nói năng gì, tiếp nhận món quà kỉ niệm từ tay Trương Dương mà hắn thở dài cảm thảm: “Đều là vô nghĩa!”

Trương Dương mỉm cười tháp giọng nói: “Lưu bí thư, hôm nay đừng về, ta cùng Đỗ Vũ Phong mời ngài ở lại, tối nay chúng ta làm mấy chén.”

Lưu Truyện Khôi thở dài: “Thôi bỏ! Ngẫm lại sự tình xẫ gần đây khiến cho tâm tình không được tốt! Để khi khác vậy!”

Trong phòng họp uỷ ban xã khói thuốc cứ lập lờ bay, mọi người sắc mặt đầu khó coi, trầm mặc chẳng nói gì khiến cho bầu không khí càng trở lên nặng nề. Tân nhiệm chủ tịch xã Vũ Thu Linh thì mắt đỏ hoe, hiển nhiên là vừa mới khóc xong, chuyện Quách Đạt Lượng khiến cho nàng bị kích thích mạnh. Có thể hiểu được tâm trạng này bởi bi kịch của Quách Đạt Lượng như vậy khiến cho người ta gián tiếp cho rằng Vũ Thu Linh trở thành mục tiêu để người ta nói này nọi nọ, thậm chí nàng cảm tưởng rằng ba năm nhiệm kì sắp tới lúc nào trên lưng cũng phải gánh cái tiếng xấu này.

Sắc mặt Vương Bác Hùng cùng Lâm Thành Bân thì vô cùng khó coi. Vương Bác Hùng mặc nhiên không lên tiếng, cứ ngồi trầm tư mà hút thuốc, mãi lúc sau mới đánh mắt sang nhìn Lâm Thành Bân một chút, ý nói Lâm Thành Bân lên tiếng. Mấy ngày hôm nay, Vương Bác Hùng vốn đã chẳng cong quan tâm lắm đến mọi việc cho nên Lâm Thành Bân trở thành nhân vật chính, mọi việc đều là lão là người đầu tiên đứng ra lên tiếng.

Lâm Thành Bân thì cứ nhìn nhìn Chu Đạt Lượng, vốn Chu Đạt Lượng là trưởng công an xã phụ trách an ninh cho đại hội. Thế mà hắn lại để cho Quách Đạt Lượng tiến vào mà quỷ không biết thần không hay, việc đến cơ sự như thế này hẳn là do sơ suất trong công tác của hắn.

Chu Lương Thuận ho khan một tiếng, trầm trầm giọng nói: “Chuyện xảy ra tại đại hội ngày hôm nay cũng là do ta sơ sẩy, ta…”

Vương Bác Hùng cắt đứt lời hắn: “Hiện không phải là lúc truy cứu trách nhiệm. Hiện ta chỉ muốn hỏi mấy người là lời nói của phó chủ tịch xã Quách Đạt Lượng trong lúc đại hội mấy người thấy thế nào? Có tỉnh ra chút nào không? Quốc gia cho chúng ta quyền lực là để chúng ta làm cho dân giàu nước mạnh, chúng ta phải đối đãi với nhân dân với tư cách là công bộc. Mà hiện tại liệu có bao nhiêu lãnh đạo được nhu vậy, hết thảy đều là dồn sức lực vào tranh chấp đấu đá, thăng quan tiến chức. Coi quyền cao chức trọng như là giá trị nhân sinh tối cao để theo đuổi. Tất cả đều quên mất trách nhiệm và nghĩa vụ mà đáng ra mình làm làm.” Vương Bác Hùng vừa nói vừa thở vì kích động.

Thế nhưng hắn nói lại chẳng khiến cho nhiều người có chúng đồng tình nào.

Biểu tình cảu Lâm Thành Bân vẫn hờ hững như bình thường. ‘Xuy!’ một tiếng, Lâm Thành Bân bật diêm châm một điếu thuốc, ánh mắt có chút khinh bỉ nhìn lướt qua Vương Bác Hùng. Tiểu tử nhà ngươi cần nói chính bản thân mình đi!

Vũ Thu Linh hắt xì một cái, nàng đúng là không chịu nổi cái không khí sặc mùi khói thuốc trong phòng này. Nàng thuỷ chung cho rằng ngày hôm nay chính mình là người đen đủi nhất. Nhưng chân chính làm cho Quách Đạt Lượng như thế không phải là mình mà là cái thể chế này, thế nhưng bản thân mình lại bị mang tiếng. Nàng vốn định nói mấy câu thì cửa phòng họp mở ra.

Vợ của Quách Đạt Lượng là Đỗ Xuân Hương như đang nổi điên bước vào, Vũ Thu Linh thấy vậy vội đứng dậy chào hỏi: “Chị à, ngươi có chuyện gì vậy?”

Đỗ Xuân Hương vừa gào khóc vừa mắng ầm lên: “Vũ Thu Linh! Ngươi có còn là người không? Lão Quách nhà ta có đắc tội gì với ngươi mà ngươi nỡ hại hắn thảm như vậy? Ngươi muốn hắn phải chết ngươi mứoi thoả mãn hay sao?”

Cảnh Tú Cúc vội vội vàng vàng tới khuyên nhủ nàng ta, Đỗ Xuân Hương gạt Cảnh Tú Cúc sang một bên, chỉ vào mặt Vũ Thu Linh mà mắng: “Vũ Thu Linh! Ngươi không phải là người a! Ngươi tưởng chuyện ngươi làm khong ai biết sao? Đầu tiên là ngươi muốn hạ bệ Hồ trưởng xã mà liện hệ với bên Hồng Kông kia. Sau lại in tớ bướm nhằm hạ uy tín Vương bí thư cùng Cảnh chủ nhiệm. hiện thì ngươi kêu lão Quách nhà ta cản đường ngươi nên ngươi hại lão…Ngươi không có nhân tính! Ngươi không phải là người!”

Vương Bác Hùng cùng Cảnh Tú Cúc có chút đỏ mặt, Đỗ Xuân Hương này nổi điên thế nào lại lôi cả hai người vào, thực sự là loạn hết cả mà.

Vũ Thu Linh mặt tái nhợt cắt không ra giọt máu, nước mắt bắt đầu trào ra. Nàng bắt đầu hối hận vì mình thế nào mà lại muốn ngồi lên cái ghế chủ tịch xã vứt đi này, mới ngày đầu tân nhiệm đã thế này rồi, không biết sau còn tới thế nào.

Cảnh Tú Cúc cùng Chu Lương Thuận vất vả lắm mới khuyên nhủ được Đỗ Xuân Hương ly khai.

Vũ Thu Linh vùi mặt xuồng bàn mà khóc nức nở lên, dôi vai không ngừng run rẩy, có thể thấy được nàng bị kích động đến như thế nào. Vương Bác Hùng thở dài một hơi, hắn cùng Lâm Thành Bân liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều không có ý đứng ra khuyên nhủ mà cực kì ăn ý cùng rời khỏi phòng.

Vương Bác Hùng thấp giọng: “Cứ để cho nàng ta an tĩnh một chút!”

Lâm Thành Bân ý tứ nói: “ĐÚng là có một số việc thực khó mà nói ra!”

Vương Bác Hùng minh bạch lời nói của lão, lời này hẳn là nói tới những điều mà Đỗ Xuân Hương vừa nhắc tới. Kỳ thực sự tình này Vương Bác Hùng từ lâu đã phỏng đoán được phần nào, lần lượt vài cán bộ trong thường uỷ xã đều ngã xuống, đầu tiên là Hồ Ái Dân bị hạ bệ, tuy rằng tác động của mình cũng không nhỏ nhưng nguyên nhân vẫn là có kẻ đâm chọc tới An lão tiên sinh bên Hồng Kông kia. Sự tình bản thân mình và Cảnh Túc Cúc mặc dù cũng qua cơn nguy cơ nhưng trong lòng thì vẫn còn nhiều lo lắng. Quách Đạt Lượng kia thì quá thảm rồi. Xét tới cuối cùng thì chỉ còn mỗi một người được lợi đó là Vũ Thu Linh cho nên nàng ta vô pháp có thể tránh khỏi hiềm nghi. Nếu đổi lại là trước kia, Vương Bác Hùng dứt khoát sẽ nghĩ biện pháp mà đối phó với nữ nhân này, nhưng hiện tại dù sao hắn cũng sắp rời đi nên lòng dạ cũng tự nhiên mà rộng rãi cho qua. Hắn cuòi nhàn nhạt nói: “Lúc đó chị ta đang kích động vì chuyện lão Quách, nên lời nói cùng nhiều cái kích động!”

Lâm Thành Bân nhìn hắn, cả hai đều cùng nở nụ cười.

Nhưng Lâm Thành Vũ thì cười không nổi, hắn lần này cũng là đại biểu nhân dân xã tham dự đại hội, từ lúc họp tới bây giờ đều trong tâm trạng lo lắng bất an. Hắn vốn là dùng tiền thuê ba anh em nhà họ Sử đối phó với Trương Dương, thế nhưng hiện tại ba an hem nhà kia chẳng thấy tung tích đâu, còn Trương Dương thì vẫn ung dung xuất hiện trước mặt hắn. Thà rằng ba an hem nhà kia vác theo một vạn của hắn bùng mất thì chả nói làm gì, đằng này ba anh đó không hẳn là loại đó, còn Trương Dương thì từ lúc trông thấy hắn cứ cười cười một cách rất tà ác làm cho Lâm Thành Vũ chột dạ.Chết không đáng sợ, chỉ đáng sợ là sợ không biết khi nào mình chết, Lâm Thành Vũ thật muốn đến trước mặt Trương Dương nói chuyện nhưng hắn lại không có cái gan đó.

Với khả năng của TRương Dương thì thừa sức đem Lâm Thành Vũ diệt gọn mà thần không biết quỷ không hay, nhưng Trương Dương không thèm làm như vậy. Hắn sẽ làm cho Lâm Thành Vũ không có một ngày yên ổn, cho hắn cái cảm giác suốt ngày phải sống trong lo âu thấp thỏm. Từng chút một hành hạ hắn cho tới lúc hắn thân tàn ma dại thì thôi.

Sáng sớm chủ nhật trời còn chưa sáng hẳn, Triệu Tân Vĩ đã mang theo chị gái hắn tới xã Hắc Sơn Tử. Trương Dương cùng Đỗ Vũ Phong đã ngồi sẵn trong phòng làm việc của ban kế hoạch hoá gia đình chờ, thấy ô tô của Triệu Tân Vĩ tới, hai người liền tiến ra ngoài đón, Đỗ Vũ Phong cười nói: “Tới sớm thật a!”

Triệu Tân Vĩ xuống xe tay bắt mặt mừng với Đỗ Vũ Phong cùng Trương Dương, sau đó móc ra cái bằng lái đưa cho Trương Dương.

Trương Dương hớn hở chăm chú nhìn vào cái bằng lái, không khỏi cười lớn: “Sau này ta có quang mình chính đại mà lái xe vào trong thị trấn rồi! Không phải sợ cái đám cảnh sát giao thông kia nữa!”

Triệu Tân Vĩ cùng Đỗ Vũ Phong trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi có ý kiến gì với cảnh sát sao?”

“Không dám! Không dám!” Trương Dương cười nói. Cất cái bằng lái vào ví, sau đó hắn tiến tới mở cửa sau ô tô.

Từ trên ô tô, Triệu Tân Hồng chậm rãi bước xuống. Vẫn cái khuôn mặt tái nhợt tái nhạt như lần trước, qua một thời gian không gặp, xem chừng nàng ta còn gầy yếu hơn trước nữa, hai con mắt vô thần nhìn Trương Dương.

Trương Dương lễ phép chào: “Chị Triệu!”

Triệu Tân Hồng miễn cưỡng cười đáp lại.

Đỗ Vũ Phong cũng tiến lại chào hỏi.

Triệu Tân Vĩ mời hai người lên xe rồi mớii nói: “Chị của ta nghe nói Tử Hà Quan trên Thanh Vân Phong rất là linh, cho nên dậy thật sớm tới đó để dâng hương!”

Đỗ Vũ Phong ngồi vào vị trí tài xế.

Triệu Tân Vĩ không quên nhắc nhở: “Lái xe kiềm chế a! Chị ta thân thể không được khoẻ cho lắm!”

Triệu Tân Hồng ho khan một tiếng nói: “Ta không sao!”

Trương Dương ngồi vị trí cạnh Đỗ Vũ Phong, trên đường đi hắn nói nhỏ với: “Thanh Vân Phong trước đây ta từng tới rồi, Tử Hà Quan ấy thập phần cũ nát, có thấy hương khói gì đâu nhỉ!”

Đỗ Vũ Phong nói: “Tiểu tử ngươi đột nhiên tập kích a, nguyên bản là đang định gọi ngươi đi thịt lừa, nhưng àm thôi, như thế cũng tốt, gọi cho lão Lưu bí thư chi bộ chuẩn bị cơm đê!”

Triệu Tân Vĩ ngồi phía sau vỗ vỗ cái hộp xanh nói: “Chị gái ta ăn chay!”

Trương Dương đang xem xét thăm dò tâm tư Triệu Tân Hồng, chỉ có chiếm được hảo cảm cảu nàng thì mới có hy vọng cho em gái hắn vào được đại học. Thực ra nếu hắn nhờ Lý Trường Vũ thì truyện này cũng đơn giản, chỉ cần Lý Trương Vũ nói một câu với Tống Tư Đức, chắc chắn tiểu tử kia sẽ phải nể vài phần mặt mũi, nhưng là Trương Dương không muốn làm phiền Lý bí thư, nhất là loạit chuyện này hắn cũng có thể tự giải quyết được.

Nếu như không dùng bữa ở thôn Thanh Hà thì cũng chẳng cần phiền đến lão Lưu Truyện Khôi làm gì. Đỗ Vũ Phong đối với giao thông ở đây đương nhiên là vô cùng am hiểu, liên chạy thẳng một mạch tới chân núi Thanh Vân Phong. Làm cho mấy ngừi họ ngạc nhiên là khi tới chân núi thì đã thấy một chiếc xe jeep Bắc Kinh đã đậu sẵn ở đó. Trong xe không có ai, xem chừng là đã đi lên núi từ trước rồi.

Triệu Tân Vĩ cười nói: “Còn nói hướng khói không thịnh sao? Nhìn xem! Chẳng phải là đã có người lên núi đó là gì.”

Trương Dương cười nói: “Mỗi một chiếc xe thôi mà. Huống chi tới đây cũng chưa chắc đã là lên núi thắp hương!”

Triệu Tân Vĩ vốn định cõng tỷ tỷ hắn, nhưng Trtiệu Tân Hông lại kiên quyết muốn đi bộ. Đi được hơn một dặm thì mệt tới không bước nổi nữa, Triêu Tân Vĩ phải khuyên bảo mãi nàng mới chịu để hắn cõng.

Lần trước Trương Dương cùng Tả Hiểu Tinh đi lên Tử hà Quan cũng mất tầm khoảng gần hai giờ đồng hồ, nhưng đó là cả hắn là nàng sức khoẻ còn tốt, thể lực không có vấn đè gì. CÓn Triệu Tân Hồng hiện tại mang bệnh trong người, hiển nhiên là tốc độ không thể nhanh được. Triệu Tân Vĩ cõng chị đi được một lúc thì thở cũng không ra hơi nữa bèn đỏi sang Trương Dương.

Đỗ Vũ Phong đã chứng kiến cái đêm lần trước Trương Dương cõng Sở Yên Nhiên nên biết rõ thể lực tiểu tử này thực sự là vô vùng kinh người, vì thế cho nên cũng chẳng có ý kiến gì mà cứ mặc kệ. Về phần Trương Dương thì hắn cũng đang muốn tranh thủ cảm tình cảu Triệu Tân Hồng nên đương nhiên không phàn nàn gì mà cứ vui vẻ thoải mái như không có chuyện gì. Triệu Tân Vĩ tuy răng thân thể cũng coi là khoẻ mạnh, nhưng vốn quen sông an nhàn nơi thành thị, đối với việc leo núi như thế này đích xác là ít nhiều khó khắn chứ đừng nói là trên lừng còn cõng theo một người. Thấy thể lực Trương Dương kinh người đến thế hắn cũng nói một hai câu khách khí mà phó mặc tỷ tỷ cho Trương Dương cõng luôn.

Triệu Tân Hồng không nhịn được nói: “Hai tên lớn đầu các ngươi không biết xấu hổi lại còn cứ khi dễ Trương Dương!”

Triệu Tân Vĩ cười nói: “Tỷ à! Ta già rồi a, làm sao so sánh được với thanh niên trẻ khoẻ như hắn!”

Đỗ Vũ Phong cũng hùa vào: “Triệu tỷ à! Chị cứ yên tâm, tiêu tử này là người không phổi a, hắn có biết chữ mệt là gì đâu. Chị không biết chứ, lần trước hắn cõng một cô gái bị tai nạn dọc đường núi suốt mấy giờ đồng hồ mà có mệt tí nào đâu!”

Triệu Tân Hồng cười khổ: “Nhưng người ta là một cô gái trẻ đẹp a! Còn ta là một thái bà!”

Trương Dương cười nói: “Triệu tỷ! Được cõng chị em cũng lấy làm vinh hạnh rồi!”

Trần Tân Vĩ trêu trọc: “Huynh đệ a! Hay là ngươi có chuyện gì cần nhờ chị ta giúp đỡ đó?” Hắn cũng đã nghe Đỗ Vũ Phong nói qua chuyện của Trương Dương thế nên bây giờ mứoi nói bóng nói gió qua một chút.

Trương Dương nói: “Chúng ta đã là huynh đệ, thì chị ngươi cũng như chi ta. Ta hiện tại chỉ cần cõng chị đây lên Tử Hà Quan thắp hương, mong sao cho chị được một đời bình an, bệnh tình chóng khỏi, thân thể khang kiện là tốt rồi!” Những lời này của Trương Dương đích thị là vỗ mông ngựa trắng trợn nhưng Triện Tân Hồng nghe vẫn thấy có chút cảm động, nhẹ giọng nói: “Vất vả cho các ngươi quá!”

Lúc này phía trước xuất hiện hai bóng người, một là một lão giả mặc một bộ đồ thể thao mà xám, đi giày vải, chống ba toong, một là một cô gái đầu đội mũ lưỡi chai, mặc đồ thể thao đen, đi giày thể thao trắng. Có lẽ là do đi đường cũng mệt mỏi lên đang ngồi nghỉ ngơi ở một tảng đá ven đường. Thấy đám người Trương Dương đi tới, nữ tử tiến lại hỏi: “Xin hỏi mấy bị, Thanh Vân trúc hải có còn xa đây không ạ?” Nữ tử này đầu đội mũ lưỡi trai, lại đeo kính đen to đùng cùng mang khẩu trang nên không nhìn rõ mặt, bất qua nghe giọng nói tiếng phổ thông còn khá cứng kia thì có lẽ vẫn còn trẻ.

Trương Dương cũng biết Thanh Vân trúc hải kia gần chỗ Tử Hà Quan liền chỉ chỉ về phái trước: “Cùng tầm khoảng nửa giờ đi đường nữa, Vừa vặn chúng ta cũng đang đi về hướng đó. Các người có muốn đi chung không?”

Nữ tử lịch sự cảm ơn rồi đi lại phía lão giả kia. Lão giả này lúc này mứoi chống ba toong đứng dạy, lúc đi tới chỗ mấy người lão hỏi: “Tiểu từ, nghe đồn Thanh Vân Phong này có mã tặc phải không?” lão nói một câu đúng giợng địa phương huyện Xuân Dương.

Đỗ Vũ Phong cười nói: “Đúng vậy! Bất quá là từ trước giải phóng rồi. Ngày trước Thanh Vân Phong này có cả một sơn trại mã tặc luôn, thường xuyên hoành hành cướp bóc thương nhân với khách hành từ Bắc Nguyên hay Xuân Dương xuôi qua vùng này.”

Trương Dương nói: “Trong đó nổi tiếng nhất là An đại hồ tử! Nghe nói giết người phogns hoả, khi nam phách nữ, không việc ác nào không làm.”

Triệu Tân Vĩ tiếp lời: “Ta còn nghe có thoại vùng này mỗi khi nữ nhân muốn dỗ trẻ con quấy đều mang tên An đại hồ tử ra mà doạ, thế mà rất linh nghiệm a, nói xong trẻ con nín bặt ngay!” Cả đám người cùng cười ồ lên, chỉ có nữ nhân kia là vẫn lạnh lùng, nàng nheo mắt nhìn Trương Dương qua đôi kính râm, sở dĩ nàng đối với tiểu tử này rất phản cảm là vì hắn là tên cười càn rỡ nhất.

Đỗ Vũ Phong cười nói: “Trương Dương a, xem chừng ngươi cung An đại hồ tử đó có duyên thật a.”

Trương Dương vẻ mặt phiền muộn nói: “Ngươi xem, lúc sinh tiền An đại hồ tử kia chả làm được cái việc gì tốt, thế àm hậu đại của hắn lại thành đại thương nhân, lại còn là Hoa kiều yêu nước nữa chứ. Cuộc đời thật là khôn lường!”

Triệu Tân Vĩ cười: “Có tiền là đại gia mà. Chứ nếu không chỉ với cái danh là con cháu của An đại tướng cướp thôi cũng đừng hòng sống tốt cho được.”

Lão giả kia cười nói: “Vậy mứoi nói Đảng và chính phủ ta rất nhân đạo, không kể ngày trước làm gì, chỉ cần thật tâm hối cải, muốn cống hiến sức mình cho quốc gia thì đều được cấp cho một cơ họi làm lại cuộc đời.”

Trương Dương thần tình khinh bỉ nói: “Ta thấy chính quyền dung túng thì đúng hơn. Có câu’ hổ phục sanh hổ tử’, An đại hồ tử đã như thế, An lão đầu kia khẳng định không mười thì cũng chín phần.”

Nữ tử kia cắn cắn môi dưới, bong tung chân đá một hòn đá nhỏ trên đường như trút giận cái gì. ‘Sưu’ một tiếng, viên đá bay đập thằng vào thân cây khiến cho một mảng vỏ vây tung cả ra. Trương Dương thấy một màn này không khỏi ngẩn người, không thể ngờ rằng cô gái này lực đạo cũng cường đại thật a.

Lão giả hoà ái cười nói: “Báo chí đều nói An Chí Viễn kia là hoa kiều yêu nước, ngươi thế nào lại nói rằng người ta là thứu chẳng ra gì.”

Trương Dương nói: “Không phải đều là do mấy đồng đô la Hồng Kông kia sao. Lợi dùng tiền để khống chế một số nhân vật trong chính quyền, đừng nói là báo chí, cái gì mà lão ta muốn chả được. Mà lão nói xem, lão về quê bỏ tiền ra xây được đúng một cái trưởng tiểu học rách nát để lấy hình tượng, đến ngó qua cũng chả thèm ngó, ngoài ra đã làm được cái gì khác cho gia hương chưa? Cái gì àm hoa kiêu yêu nước chứ? Nhảm!”

Đỗ Vũ Phong than thở: “bây giờ khắp nơi đều là mấy cái đám gian manh cả thôi. Nếu được một phần như lão ấy, dù gian manh ta cũng thành danh nhân rồi.”

Triệu Tân Vĩ lắc đầu cười: “Ta nghe đồn bên Hồng Kông lão sở hữu tới vài công ty thương mại, vợ bé dăm bảy người, tình nhân nhiều vô số kể.”

“Nguyên lại là một lão lưu manh a!” Trương Dương khoa trường mà nói, cả đám người đều cười ồ lên.

Lão giả cười ha hả: “Ta nghe nói An Chí Viễn kia đã gần bảy mươi tuổi, thế nào mà dư tinh lực chơi hoa thế nhỉ?”

Trương Dương cười nói: “lão gia từ a, ngìa chưa nghe câu thân già mà tâm không già sao? Xin lỗi nói lời mạo phạm một chút, nếu bình thường là ngài, gặp một tiểu cô nương xinh đẹp ngon lành, ngài có động tâm không?”

Lão giả cười ha hả chỉ chỉ Trương Dương: “Tiểu tử ngươi thật sự là rất khôi hài a!”

Lão từ này tính tình cũng rất rộng rãi phóng khoáng nên đám ngươi nói chuyện vô cùng ăn ý, thi thoảng lại cười ồ lên một trận.

Đi một hồi rốt cuộc cũng trông thấy mấy gian nhà thấp thoáng bên gần vách đá. Trương Dương biết tính Trần Sùng Sơn thích thanh tĩnh nên cũng không quấy quả lão. Hắn chỉ ra phía đằng sau mấy gian nhà nói: “Lão gia tử, Thanh Vân trúc hải ở phía sau mấy gian nhà kia. Chúng ta tạm biệt ở đây thôi!”

Lão giả cười gật đầu: “Đa tạ! à mà tiểu tử, ta còn chưa biết tên ngươi.”

“Trương Dương!” Trương Dương đĩnh đạc mà đáp, bất quá hắn không để ý nữ tử kia miệng đang lầm nhẩm tên hắn để cố nhớ vào trong đầu.

Bọn họ đang chuẩn bị rời đi thì Triệu Tân Hồng giọng run run, vô lực nói: “Ngực ta đau quá…”

Trương Dương vội đạt nàng xuống, Triêu Tân Vĩ cuống quýt mở ba lô dót một chén nước ấm và tìm thuốc. Nhưng thật không may lần này chuẩn bị lại sơ sẩy mà quên thuốc giảm đau ở nhà. Triệu Tân Hồng sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy dài trên má. Thấy nàng thống thổ như vậy, Trương Dương vận chỉ điểm liên tục lên mấy huyệt trên người, lúc này Triệu Tân Hồng mới cảm giác được đau dớn giảm đi phần nào.

Nữ tử kia tiến tới đưa chai nước khoáng cho Triệu Tân Vĩ, hắn cuống quýt vặn nắp chai rồi đưa cho chị.

Triệu Tân Hồng thều thào hướng nữ tử kia nói: “Cảm ơn!”

Lão giả kia cũng nhìn Trương Dương với con mắt hết sức ngạc nhiên: “Ngươi biết điểm huyệt sao?”

Trương Dương cười nói: “Chỉ là mấy miếng tẩm quất vớ vẩn thôi! Đã để lão gia tử chê cười rồi!” Từ lời lão giả này, Trương Dương cũng đoán ra lão đối với thủ pháp điểm huyệt cũng có chút hiểu biết, bằng không chỉ bằng mắt thường nhìn vào, tuyệt sẽ không nhận ra động tác điểm huyệt của hắn.

Lão giả cười cười vẻ bí ẩn, đi tới trước mặt Triệu Tân Hồng, vẻ mặt ôn hoà nói: “Ta cũng biết sơ qua mọt chút về y lý, không bằng để ta xem mạch xem thế nào?”

Triệu Tân HỒng do dự một hồi rồi cũng vươn tay ra. Qua một hồi, lão giả kia trong ánh mắt toát ra mọt vẻ lực bất tòng tâm.

Triệu Tân hồng đạm nhiên cười nói: “Lão tiên sinh có gì xin cứ nói thẳng. Ta đối vứoi bệnh tình cảu mình đương nhiên biết rõ, đối với ta sống thêm được một ngày trên đời này cũng là quý giá rồi.”

Lão giả thờ dài nói: “Không ngờ ngươi đối với nhân sinh lại thấu triệt như vậy. Kì thực mà nói con người ta sống trên đời tối quan trọng là làm sao để cho mỗi ngày sống đều có ý nghĩa chứ không quan trọng sinh mệnh dài hay ngắn. Có nhiều người quan tâm lo lắng như ngươi nhu vậy đó cũng có thể coi là một loại hạnh phúc.

Triệu Tân Hồng mỉm cười nói: “Nghe được lời vàng ngọc của tiên sinh đây, trong lòng ta cảm thấy thật thoải mái.”

Lão giả cười nói: “Thế sự vốn không có gì là tuyệt đối, bất cứ chuyện gì cũng có thể có khả năng xoay chuyển.” Lão vừa nói vừa liếc mắt nhìn Trương Dương, rồi sau đó cùng cháu gái lão rời đi về phía Thanh Vân trúc hải.

Chờ Triệu Tân Hồng nghỉ ngơi một lúc lại sức, mấy người Trương Dương mới tiếp tục hướng Tử Hà Quan mà đi tới. Triệu Tân Vĩ cùng Đỗ Vũ Phong đương nhiên không biết được Trương Dương điểm huyệt vừa rồi có tác dụng như thế nào. Nhưng Triệu Tân Hồng thì rất rõ ràng, lúc Trương Dương điểm lên người nàng, đau đớn lập tức giảm đi rất nhiều, ngay cả dùng thuốc giảm đau cũng không có hiệu quả thần kì được như vậy. Bản thân làm trong ngành y nhiều năm, nàng bắt đầu cảm thấy cần phải xem xét lại con người tên tiể tử này.

Tử Hà Quan vẫn xập xệ nằm đó, Tử Hà chân nhân Lý Tín Nghĩa vẫn lười biếng nằm phơi nắng trong sân. Bốn người Trương Dương bước vào trong sân cũng chẳng khiến lão có chút chú ý nào quay lại mà vẫn cứ lim dim mắt nằm đó tựa hồ như đang ngủ say.

Triệu Tân Vĩ đỡ tỷ tỷ hắn vào điện Lão Quân thắp hương, Đỗ Vũ Phong thì đã gặp qua Lý Tín Nghĩa rồi liên bước tới vui vẻ chào hỏi: “Lý đạo trưởng, hơn một năm không gặp mà phong thái vẫn như trước a!”

Lý Tín Nghĩa mở một con mắt bên trái nhìn Đỗ Vũ Phong, quá nửa ngày mới gật đầu chào lại một cái tựa như là mãi lão mới nhớ ra Đỗ Vũ Phong là ai, sau đó mí mắt lại cụp xuống, hiển nhiên không muốn người khác quấy rầy.

Đỗ Vũ Phong thấy vậy cũng có chút ngượng ngùng, đành cười trừ rời đi.

Trương Dương thì đang đứng nhìn cái bia văn khẽ giọng độc:

“Tiền bất kiến cổ nhân

Hậu bất kiến lai giả

Niệm thiên địa chi du du

Độc sảng nhiên chi thế hạ!”

(dịch nghĩa:

Trước không gặp cổ nhân

Sau không thấy người tới

Nhìn tình cảnh mà buồn

Một mình bi thương rơi nước mắt)

Hắn lớn tiếng khen thơ hay, sau đó nhìn lại tác giả là Trần Tử Đái viết, tên tác giả này là xuất hiện sau thời của Trương đại thần y nên đương nhiên Trương Dương chẳng thể biêt hắn là ai.

Đỗ Vũ Phong không có tí tế bào văn học nào, đứng xa xa nhìn Trương Dương đang đắc ý với mấy áng thơ, tự nhủ tiểu tử này lên cơn rồi, thôi mặc kệ hắn.

Trương Dươgn lần trước tới đây là cùng đi ngắm mặt trời mọc với Tả Hiểu TÌnh cho nên cũng chẳng chú ý tới những bia đá trên Tử Hà Quan này. Bây giờ mới có cơ hội để chăm chú thưởng thức.Thấy trên một tấm bia có một câu: “Tối dịch thị đương quan.” (Nhàn nhất là làm quan) khiến cho Trương Dương cực kì hứng thú, ai cũng nói con đường quan lộ là đầy nguy nan. Thế nào lại có người nói như vậy.

Lý Tín Nghĩa chẳng biết từ lúc nào đã di tới gần lại bên người Trương Dương. Từ lần trước lão đã nhận ra Trương Dương này có chút quan hệ với cháu gái Trần Sùng Dơn, hơn nữa lão Trần Sùng Sơn kia cũng rất yêu quý hắn, vì vậy cho nên cũng đối xử với Trương Dương thân thiết hơn so với người khác: “Ngươi biết xuất xứ câu thơ này sao?”

Trương Dương lắc đầu: “Xin đạo trưởng chỉ giáo!”

Lý Tín Nghĩa khẽ vuốt râu nói: “Tác giả của câu này chính là Mãn Thanh trọng thần Lý Hồng Chương. Hắn làm đại quan cho nên dưới ít mà trên vạn người, trên có sai gì thì lại sai dưới làm, cho nên bản thân chẳng cần phải làm gì cả.”

Trương Dương lại nói: “Làm quan dễ nhưng làm quan tốt thì không dễ dàng.”

Lý Tín Nghĩa hỏi lại: “Cái gì là quan tốt? Lấy quan trường so với đạo mà nói thì chức vị cũng giống như đạo pháp, cảnh giới cao nhất chính là vô vi mà trị. Càng tầm thường càng an ổn, càng an ổn càng có nhiều cơ hội.”

Trương Dương không khỏi nở một nụ cười, lão đạo sĩ này thật sự là thú vị, lão thân là đạo gia đệ tử mà có thể dùng lời của đạo gia để giải thích cái điều thế tục như thế này, Trương Dương nói: “Ý tứ chân chính của vô vi mà trì có nghĩa là thế này. Vô vi tức là thuận theo tự nhiên mà không làm điều nghịch, trì là cai quản, là thống trị. Nguyên bản là ước thúc hành vi cá nhân trong một cái quy tắc chuẩn mực.”

Lý Tín Nghĩa nghe edược Trương Dương lý giải như vậy trong mắt không khỏi toát ra vài phần tán thưởng, thật không ngờ tiểu tử này còn trẻ như vậy mà kiến giải những vấn đề này lại có thể sâu sắc được như vâyk. Thảo nào mà Trần Sùng Sơn kia lại tôn sùng như vậy, đang muốn vặn lại Trương Dương vài câu thì nhìn phía trước cửa lại có một già một trẻ tiến vào đành rời đi.

Trương Dương không hiểu sao lão đạo sĩ đang nói thì đột nhiên lại ly khai, bèn quay lại nhìn thì thấy đúng hai người vừa nãy cùng đi dọc đường. Thấy lão giả kia đi lại vững vàng, khí định thần nhàn, trong lòng cũng đoán được lão đầu này chắc chắn là thân mang võ nghêk chứ nếu không với niên kỉ của lão làm sao có thể an nhàn đi bộ lên tận đỉnh Thanh Vân Phong thế này.

Lão giả vui vẻ tiến tới bắt chuyện với Trương Dương. Rồi ánh ămts cũng bị thu hút bởi câu nói trên bia đá kia, lão nhìn kỹ vài lần kết luận chính là của Lý Hồng Chương viết, không khỏi cười nói: “‘Tối dịch thị làm quan!’ Ta xem Lý Hồng Chương kia cũng chẳng phải là quan tốt gì. Chứ nếu không Mãn Thanh kia cũng chẳng suy tàn đến như vậy.”

Đỗ Vũ Phong sau một hồi yên lặng cuối cùng cũng tìm được cơ hội chen vào: “Lão gia tử, chuyện này có oán thì fải oán cái lão nương Từ Hi kia chứ, chẳng phải là mụ ta đem quân phí của thuỷ sư đi xây rạp hát sao?”

Lão giả thở dài: “Suốt chiều dài lịch sử Trung Quốc

Nhưng Đỗ Vũ Phong nói: “Kỳ thực quan tham đâu chẳng có, nhưng sợ nhất là cái loại bòn hút đến tận xương tuỷ của dân.”

Triệu Tân Vĩ nâng tỷ của hắn bước ra cười nói: “Này bạn thân, chúng ta xuất thân nông dân đừng có ăn rau muống bàn luận đại sự.”

Mắt thấy cũng đã gần trưa rồi, Triệu Tân Vĩ lo lắng tỷ tỷ đói bụng, liền bảo tất cả rời ra cái đoạn quan phía ngoài ngồi ăn. Triệu Tân Hồng mang ra mấy cái cái bánh bao trứng cút mời Trương Dương và Đỗ Vũ Phong, lại đưa cho Triệu Tân Vĩ mời hai ông cháu lão giả kia. Lễ thượng vãi lai, lão giả cũng đưa mấy chai nước mời mọi người.

Lão giả kia cũng thực sự hoà ái dễ gần, vừa ngồi ăn vừa nói chuyện vui vẻ cùng mọi người. Ngược lại cô cháu gái của lão thì rời đi, vừa ăn vừa đi ngắm phong cảnh xung quanh một mình.

Lão tử kia lại chủ động nhắc tới dề tài An đại hồ tử, lão vừa đi tới Thanh Vân trúc hải du ngoạn, chỗ đó chính là đại bản doanh sơn trại mã tặc của An đại hồ tử: “Thanh Vân Phong thực sự là đẹp, có thể nói tài nguyên về du lịch rất nhiều, chỉ là vẫn còn quá hoang sơ chưa có khai phá. Nếu khai thác hợp lý, quản bá ra ngoài một chút, khẳng định là sẽ mang tới không ít lợi nhuận đâu a.”

Đỗ Vũ Phong trả lời: “Đâu chỉ Thanh Vân Phong, trên cả Thanh Thai sơn này, danh thắng có thể nói là nhiều vô số. Đáng tiếc là chưa ai biết khai thác mà thôi!”

Trương Dương cười nói: “Lão tiên sinh hiện đang làm gì ạ?”

Lão giả cười nói: “Ta họ Lý, cũng chỉ là công nhân viên chức cục văn hoá huyện Xuân Dương đã nghỉ hưu. Hiện đang muốn sưu tập một ít tư liệu để viết tiểu thuyết.”

“Là tác gia a!” Đỗ Vũ Phong trợn mắt hô to.

Lão giả tươi cười nói: “Không dám! Không dám! Cỡ như ta đâu dám tính là tác gia cái gì. Giấy viết bán đồng nát được hàng đống tiền rồi mà cũng chỉ được đăng vài bài viết con con. Loại tác phẩm lớn thế này cũng là lần đầu tiên viết thử thôi. Bất quá tư liệu thực sự là còn rất ít.”

Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới một việc: “Lão gia tử, lão đã đi qua mộ của An đại hồ tử chưa?”

Nhấn Mở Bình Luận