Y Đạo Quan Đồ
Lão giả sửng sốt một chút, trong ánh mắt toát ra một vẻ kích động, thanh âm có phần hơi run run: “Tiểu Trương, ngươi biết chỗ hắn được mai táng sao?”
Trương Dương gật đầu, lần trước tới Thanh Vân Phong, hắn cùng Trần Sùng Sơn đã từng bảo vệ phần mộ của An đại hồ tử.
Lão giả nắm tay Trương Dương, giọng run run nói: “Tiểu Trương, mau dẫn ta đi!”
Trương Dương có chút buồn bực, không biết cãi lão gia hoả này thần kinh có vấn đề gì không, kiếm chút tài liệu thôi mà, có nhất thiết cần phải kích động đến như thế không. Hắn cười nói: “Không có vấn đề gì, chỉ là đi từ trên này xuống dưới đó cũng không gần lắm đâu. Thân thể của lão liệu chịu nổi không?”
Lão giả liên tục gật đầu: “Được chứ! Không thành vấn đề!”
Lúc bọn họ cùng nhau ly khai Tử Hà Quan, lạo đạo sĩ Lý Tín Nghĩa mới xuất hiện phía trên đỉnh nhìn theo, lão nhìn chằm chằm vào bóng lưng lão giả họ Lý kia, trong mắt hiện lên một thần tình hết sức phức tạp, miệng lẩm bẩm: “Năm mươi năm rồi…”
Đi tới trước Thanh Vân trúc hải, Đỗ Vũ Phong cùng Triệu Tân Vĩ quyết định conhx Triệu Tân Hồng xuống núi trước, còn Trương Dương dẫn hai ông cháu lão giả kia đi tìm mộ An đại hồ tử.
Đi qua nhà của Trần Sùng Sơn, thấy cửa nhà đóng chặt, Trương Dương đoán chắc lão đi săn thú rồi. Dựa theo trí nhớ từ lần trước, Trương Dương mang hai ông cháu lão Lý đi men theo con đường mòn nhỏ sau gian nhà đi vào trong rừng trúc. Thế nhưng càng tiến vào sâu bên trong đường lối càng rắc rối, tìm suốt hai mươi phút đồng hồ mà vẫn chẳng thấy đâu. Lúc này Trương Dương mới cảm thấy tìm được phần mộ của An đại hồ tử này thật không dễ dàng gì.
Cô cháu gái kia bắt đầu khó chịu, trừng mắt nhìn Trương Dương nói: “Rốt cuộc ngươi có biết chỗ hay không?”
Lão giả trách mắng: “Yêu Nhi! Không được vô lễ!”
Trương Dương vừa nghe vừa buồn cười, thì ra nha đầu kia gọi là Yêu Nhi, thực sự là nghe rất tà quái a, thật không ngờ lại có người tên như vậy. Hắn suy nghĩ cẩn thận lại một chút, sau đó nhìn về phía di chỉ Hắc Phong trại, rồi chỉ về phía trước nói: “Hẳn là ở phía trước rồi!”
Hắn tiến về phía trước tầm hai mươi mét, quả nhiên giữa rừng trúc thấy có một khoảng đất trống, trên đó có một phần mộ, nhưng phần đất phía trên vẫn còn mới mới.
Lão giả bán tín bán nghi nhìn Trương Dương, An đại hồ tử kia đã chết tới sáu mươi năm nay, thế nào cái phần mộ kia lại vẫn còn mới như thế được.
Trương Dương đương nhiên nhìn ra nghi ngờ trong mắt lão, liền mìm cười giải thích: “Vài ngày trước, phần mộ này bị kẻ trộm đào trộm, chẳng biết cái đám ấy làm sao tra ra được đây là phần mộ của An đại hồ tử, chúng cho rằng đầu lĩnh mã tặc ấy khi sống giết người cướp của rất nhiều, của cải nhiều vô số, chắc trong mộ cũng có chôn theo báu vật gì nên đào lên để kiếm chác. May mà lão Trần Sùng Sơn phát hiện sớm kịp thời ngăn chặn, nhưng cũng đã bị hư hại một phần. Lúc đó chúng ta đắp lại nên mới thành ra cái dạng này.”
Lão giả gật đầu, chậm rãi đi tới phần mộ, lão ngồi xổm xuống, tay run run đưa lên sờ nấm mộ.
Phía sau bỗng vang lên một thanh âm lạnh lùng: “Các ngươi định làm gì” Trần Sùng Sơn tay cầm một cây súng săn, uy phong lẫm lẫm xuất hiện phía sau bọn họ.
Trương Dương xoay người lại, mỉm cười chào: “Bác Trần, quên ta nhanh vậy rồi sao?”
Trần Sùng Sơn lúc này mới để ý tới Trương Dương. Vẻ lạnh lùng nghiêm nghị trên mặt nhanh chóng chuyển sang tươi cười, lão thu hồi khẩu súng lại, tiến tới vỗ vỗ vai Trương Dương: “Trương Dương, sao ngươi lại tới đây?”
Trương Dương đem hai ông cháu lão giả Lý với Trần Sùng Sơn. Trần Sùng Sơn nghe nói lão Lý này vì tìm kiếm phần mộ An đại hồ tử mà tới, không khỏi hướng mắt sang nhìn, hai đôi mày hoa râm cùng gặp nhau, Trần Sùng Sơn thấp giọng hỏi: “Ngươi muốn viết về cuộc đời An đại hồ tử?”
Lão giả gật đầu nói: “Thực không dám dấu diếm, ông cha ta với An đại hồ tử kia có chút quan hệ, là thiếu hắn một ân tình không nhỏ, cho nên muốn ta tìm hài cốt của hắn coi như trả ơn.”
Trần Sùng Sơn không nói gì, tiến về phía trước, lão giả kia cũng theo sát phía sau. Đi tới một bụi cỏ không xa, dùng báng súng đẩy đây bụi cỏ ra, trong bụi cỏ xuất hiện một cái bia mộ vỡ. Lão giả ngồi xuống xem thấy trên bia mộ có chữ ‘An Thành…’, lại theo hướng Trần Sùng Sơn chỉ, tìm thấy một phần khác của bia mộ, bên trên có ‘…hồ tử.’
Khoé môi lão giả giật giật, thất tha thất thểu trở lại trước phần mộ, quỳ xuống rưng rưng nói: “Cha…Đứa con bất hiếu…đã về đây với người đây…”
“Gia gia!” cô gái tên Yêu Nhi vội tiến tới đỡ lấy tay lão giả.
Trần Sùng Sơn thì sửng sốt, còn Trương Dương thì đơ cả người, hắn thật không tưởng tựng nổi lão giả này lại chính là nhi tử của An đại hồ tử kia. Tiểu tử này bắt đầu thực sự rất là lo lắng, vừa rồi suốt dọc đường đi cùng lão, cả đám bọn hắn chẳng nói được câu nào tử tế về hai cha con An đại hồ tử. Mà cái lão già An Chí Viễn này cũng thật là nhảm hiểm, người ta chửi cha con lão xơi xơi như thế mà lão cư nhiên vẫn mỉm cười từ đầu đến cuối, chả trách nha đầu Yêu Nhi kia cứ nhìn mình như nhìn kẻ thù giết cha. Trương Dương thực sự là hối hận không thôi, con mẹ nó chứ, thế nào hôm nay mình lại ngu thế nhỉ, một cái điểm nhạy cảm như thế lại không để ý ra chứ, lại còn chính mình là người chửi cha con lão nhiều nhất chứ. Càng chết dở là lão An Chí Viễn này trong toàn bộ Giang Thành thậm chí là cả miền này chính là siêu cấp thần tài, không ai không kính nể.
Trần Sùng Sơn thì chẳng có nghĩ nhiều như Trương Dương, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Ngươi là An Chí Viễn!” Nói xong vác súng lên vai quay trở về.
Trương Dương vẫn hồn phiêu phách lạc đứng đó. Thực tâm mà nói, hắn cũng phải sợ mà là thấy buồn bực. Chính mình cay đắng mà chỉ đạo cái sự tình trùng kiến tiểu học Hồng Kì kia chỉ vì nyiibs lấy lòng vị An lão gia tử kia, muốn hắn vui lòng mà nói một hai câu để mình có thêm được chút thành tích còn có cớ để cho Lý Trường Vũ kia đủn mình lên. Nhưng thật không may, hoàn thành hết cả rồi chỉ ngồi đợi thành tích, thế mà lúc này lại vô ý đắc tội với người ta. Thật sự là oan uổng a, khổ cực bao lâu như vậy cuối cùng thành ra công dã tràng. Ngẫm lại từ đầu tới cuối mình chẳng có nói được câu nào tử tế, thế này sợ rằng cả đời được an cư ở đây rồi.
Trương Dương ngại ngùng: “Ngài cứ tự nhiên, ta xin phép!”
An Chí Viễn vẫn đắm chìm trong hồi ức, căn bản không có nghe thấy Trương Dương nói gì, chỉ có nha đầu Yêu Nhi kia hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Trương Dương cũng không muốn mất mặt, vội vội vàng vàng ly khai khỏi trúc hải.
Trần Sùng Sơn đã ngồi ngoài sân nhà chờ hắn. Trương Dương cũng biết tính lão gia tử này thích yên tĩnh, tươi cười tiến tới nói: “Bác Trần, thật xin lỗi, lại làm phiền tới bác rồi.”
Trần Sùng Sơn thở dài nói: “Có gì đâu! Ngươi ta bái tế phụ thân cũng là việc kinh thiên đại nghĩa, nghĩ không ra An đại hồ tử kia vẫn còn có một nhi tử sống trên đời này.”
Trương Dương nghe lão nói, trong lòng âm thầm kỳ quái, lẽ nào An đại hồ tử kia còn có con riêng nào nữa sao?
Trần Sùng Sơn đưa ra một bao sơn trà: “Cầm lấy dùng thử xem!”
Trương Dương vội nhận lấy.
Trần Sùng Sơn lại nói: “Lần sau ngươi gặp Tuyết Nhi, ngươi giúp ta đưa mấy thứ này cho nó. Nó sắp thi vào cao đẳng rồi, cũng cần phải bồi bổ sức khoẻ.” Lão đưa cho Trương Dương một túi gồm mấy thứ sơn trân: trúc tôn, thạch nhĩ, hoàng tinh phơi khô.
Trương Dương gật đầu: “Bác Trần cứ yên tâm, khi nào đi qua thị trấn ta sẽ đưa cho nó.” Hắn mang đầy bụn tâm sự, cũng chẳng còn tâm tình ngồi đàm luận với Trần Sùng Sơn, vội vã cáo từ rồi chạy vèo xuống núi.
Lúc chạy đến chân núi đã đuổi kịp Đỗ Vũ Phong cùng Triệu Tân Vĩ, cả hai người này đều đang mệt không thở ra hơi, nhìn Trương Dương vậy không khỏi than thở thằng nhãi này đúng là không phải là người a!
Thấy Trương Dương chạy tới, Triệu Tân Vĩ mừng rỡ hổn hển nói: “Tốt! Tốt! tới phiên ngươi!”
Triệu Tân Hồng trách mắng: “Thế nào? Bà chị già của ngươi là lựu đạn hả? Hận không thể lập tức đáp đi chứ gì?”
Triêu Tân Vĩ méo mặt cười khổ nói: “Chị à, thực sự là chân ta không lết nổi nữa!”
Trương Dương cũng chẳng nói gì đi thẳng tới đỡ lấy Triệu Tân Hồng, kỳ thực bọn họ cũng chỉ còn cách ô tô vài trăm mét thôi, chỉ là Triệu Tân Vĩ cùng Đỗ Vũ Phong đều kiệt sức cả rồi, nếu như Trương Dương không tới thì có lẽ bọn họ cũng lại ngồi nghỉ một lát rồi mới đi tiếp.
Vào trong ô tô, Triệu Tân Vĩ mới lấy ra ba chai nước đưa cho mỗi người một chai. Lúc này hắn mới chú ý tới thần tình Trương Dương có chút không đúng, liền quan tâm hỏi: “Ngươi sao thế?”
Trương Dương lại đang ngẩn ra nhìn cái xe jeep cũ nát kia, ngay đến cả biển số cũng không có, ai có thể nghĩ đại thương nhân HongKong lại có thể đi một con xe như thế này tới đây chứu, Trương Dương thở dài, suy nghĩ một chút có nên đem thân phận thực sự của lão giả họ Lý kia nói cho bọn hay không. Đang định mở mồm nói gì thì bỗng nhiên hắn hướng lại hướng ra phía sau bụi cây đằng kia chạy tới.
Đỗ Vũ Phong cười nói với theo: “Cứ từ từ mà giải quyết nhé!”
Lúc trở về xã Hắc Sơn Tử, Trương Dương địnhbảo ông chủ Tứ Quý Hương làm một bữa tiệc nhỏ chiêu đãi tỷ đệ Triệu Tân Hồng, bởi cùng phải lái xe quay trở về cho nên Triệu Tân Vĩ không muốn uống rượu.
Đỗ Vũ Phong cười nói: “Cứ thoải mái mà uống đi, sáng sớm mai trở lại cũng được, ngươi là hiệu trưởng, ai kiểm tra ngươi mà sợ.”
Triệu Tân Vĩ nói: “Nói là thế, nhưng mà còn chị ta nữa chứ. Tốt hơn hết vẫn cứ là sớm quay trở về nghỉ ngơi.” Hắn nói như thế Đỗ Vũ Phong cũng không gạ hắn ở lại nữa.
Bọn họ dùng bữa xong chỉ trong khoảng nửa giờ, nghỉ ngơi một lát rồi Triệu Tân Vĩ đứng dạy xin phép cáo từ, đột nhiên hắn lại mở miệng ra hỏi: “Trương Dương, lần trước chẳng phải ngươi nói tìm một vị lão y rất giỏi xem bệnh cho chị ta ư?” Nghe hắn nói vật Trương Dương mới sực nhớ ra nhiệm vụ chính của ngày hôm nay, trong lòng không khỏi thầm trách mình. An chí VIễn kia xuất hiện khiến cho tâm tình của hắn rối loạn, cả ngày hôm nay suốt từ đây lên núi, rồi lại từ trên núi xuống, hắn không ngại vất vả mà tranh thủ từng tí cảm tình của Triệu Tân Hồng, nỗ lực nhiều như vậy đương nhiên không muốn đến giờ kết quả lại ra không.
Trương Dương đành tạm gác chuyện phiền não trong lòng lại, mìm cười nói: “Triệu tỷ a! Bất quá lão tiên sinh kia tính tình vô cùng cổ quái, chúng ta phải đơn độc đi tới tìm hắn.”
Triệu Tân Hồng cư nhiên mỉm cười đống ý, quay lại nói với Trtiệu Tân Vĩ: “Ngươi ở lại đây đợi ta!”
Triệu Tân VĨ không biết trong hồ lô của Trương Dương có cái thuốc gì, bất quá thấy tâm tình của bà chị cũng rất tốt nên hắn cũng thấy vui mừng. Triệu Tân Hồng đối với chữa bệnh gần như đã chẳng còn có chút quan tâm nào, nhưng hiện tại lại chủ động đồng ý đi khám chứng tỏ hiện tại trong lòng nàng đang có hy vọng. Triệu Tân Vĩ ném chìa khoá x echo Trương Dương: “Kiềm chế a! Kỹ thuật lái của ngươi ta chưa yên tâm đâu!”
Trương Dương vui vẻ nhận cái chìa khoá rồi cùng Triệu Tân Hồng lên ô tô. Đương nhiên hắn chả có biết một cái lão trung y nào mà chỉ làm hàng vậy thôi. Hiện đang muốn tìm một chỗ yên lặng nào để nói chuyện thẳng thắn với Triệu Tân Hồng.
Triệu Tân Hồng trên xe nhìn Trương Dương đầy thâm ý nói: “Tiểu Trương a, ngươi nói thật cho ta xem, cái lão thầy thuốc kia có phải là không tồn tại không?”
Trương Dương nghe vậy trong lòng cả kinh, mình đã sắp xếp ổn như thế, thế nào chị ta lại nhìn ra được, khiến cho trong lòng hắn có chút không yên.
Triệu Tân Hồng cười nói: “Kỳ thực ngay từ lúc trên núi ta đã chú ý. Ta đối với bệnh tình và thân thể mình đương nhiên rõ hơn ai hết, lúc đó đột ngột lên cơn đau, bình thường ngay cả thuốc giảm đau cũng không thể dứt ngay được. Thế mà ngươi chỉ điểm điểm vài cái cơn ddau lập tức dịu xuống còn nhanh hơn cả dùng thuốc. Ta cũng là một bác sĩ nhưng đối với điều đó vô pháp mà giải thích được đúng như vị lão tiên sinh kia nói!” Trong lòng Triệu Tân Hồng đã từ lâu lắm rồi mới sản sinh ra cái mong muốn, khao khát được tân sinh.
Mà tâm lý như vậy khiến cho tính cách Triệu Tân Hồng cũng trở lên rộng rãi hơn.
Trương Dương gật đầu nói: “Triệu tỷ, ta có biện pháp trị bệnh cho ngươi!”
Từ lúc tự thân được trải nghiệm nghiệm thủ pháp điểm huyệt thần kì của Trương Dương trên núi, Triệu Tân Hồng đối với hắn tự nhiên sản sinh ra một loại tín nhiệm khó có thể diễn tả được. Là một bác sĩ có tay nghề đứng tuổi, hơn nữa lại là phu nhân của giám đốc sở giáo dục đương nhiên nàng hiểu trên đời sẽ không có một bữa ăn nào miễn phí, người ta nguyện ý trợ giúp mình, đương nhiên cũng sẽ có yêu cầu gì đó chứ tuyệt không phải chỉ đơn thuần là vì cótình cảm an hem với đệ đệ mình. Nàng nhẹ giọng hỏi: “Có thể nói cho ta biết nguyên nhân ngươi nguyện ý giúp ta chứ?”
Trương Dương vô cùng ngạc nhiên đối với sự tính tế và khôn khéo của Triệu Tân Hồng, hắn cùng nàng hiện tại có thể coi như đối tác làm ăn, người thông minh nói chuyện không cần nói nhiều làm gì, vậy cho nên hắn cũng thẳng thắn nói: “Triệu tỷ! Ta đành nói thật với chị là, ta có cô em gái hiện đang học cấp ba Huyền Trung, sức học cũng chỉ vào loại trung bình khá, thế nhưng lần thi vừa rồi kết quả thực sự là không như ý. Theo đó đương nhiên là khó có thể đỗ được đại học như tâm nguyên của cả gia đình ta, cho nên ta mới muốn chị giúp đỡ.”
Triệu Tân Hồng thong thả nhắm mắt lại, điều kiện Trương Dương đưa ra khá đơn giản khiến cho nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, tính nàng cũng chẳng tích thiếu nợ gì ai cho nên hỏi lại: “Ngươi có chắc chữa khỏi cho ta?”
Trương Dương trịnh trọng gật đầu: “Thập phần nắm chắc!”
Triệu Tân Hồng nhẹ giọng: “Ta cũng không yêu cầu cao xa gì, chỉ hi vọng có thêm ba năm sinh mệnh là được rồi.”
Trương Dương trong lòng cười khinh. Ba năm? Ngươi quá coi thường bản lĩnh của Trương đại thần y này rồi, hắn rút từ trong túi áo ra một phương thuốc đã chuẩn bị từ lâu đưa cho Triệu Tân Hồng rồi nói: “Dựa theo phương thuốc này mà uống, chỉ cần uống một lần cũng sẽ cảm thấy tình trạng bệnh tình khởi sắc, sau đó tôi sẽ trị liệu tiếp!”
Triệu Tân Hồng nói: “Một tháng sau nếu như quả thật phương pháp của ngươi hữu hiệu, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành việc kia!”
Trương Dương vội dặn: “Chuyện ta chữa bệnh cho chị…”
Triệu Tân Hồng khẽ cười nói: “Yên tâm đi! Ta sẽ không nói cho ai cả. Bí mật này viễn viễn giấu trong lòng!”
Trương Dương không khỏi liếc mắt nhìn Triệu Tân Hồng một cái, hai chị em Triệu Tân Hồng quả thực không hề đơn giản. Triệu Tân Hồng không thể nghi ngờ chính là loại nữ nhân thông minh sắc sảo.
Khiến cho Trương Dương cảm thấy kỳ quái chính là An Chí Viễn kia quay trở về nước mà phía trên không hề có một chút tin tức nào. Qua hai ngày thấp thỏm, cuối cùng công trình trung tu tiểu học Hồng Kì cũng hoàn thành đúng hạn. Lần trước Trương Dương đem Lâm Thanh Vũ gạt bỏ ra, tự tay nắm quyền trực tiếp điều hành một đội công nhân thi công khác.
Lâm Thành Bân thấy đệ đệ mình bị bài trừ, tuy rằng trong lòng cũng rõ ràng nguyên nhân là do em hắn luộc công trình nhưng vẫn có chút không hài lòng.
Vô luận đại hội nhân dân xã kết quả thế nào, cuối cùng cũng hạ màn che, về phần sự kiện Quách Đạt Lượng đột ngột phát sinh mặc dù cũng khiến trong xã sôi sục, nhưng phía trên huyện vẫn không có ý kiến gì lắm. Cho nên sự kiện này cũng chỉ như một hòn đá nhỏ rơi xuống hồ, lúc đầu còn tạo nên chút gợn sóng, chẳng mấy chốc lại khôi phục lại vẻ tĩnh lặng ban đầu. Mặc dù trên huyện cũng có người biết sự tình này nhưng cũng coi như đó là truyện cười. Xem ra bất cứ chuyện gì cũng không nên quá chấp nhất, bằng không chịu thiệt thòi có khi lại là chính bản thân mình.
Sự kiện Quách Đạt Lượng đương nhiên ảnh hưởng lớn trong tập thể cán bộ xã. Nhìn kết cục của đồng nghiệp mà trong lòng Lâm Thành Bân càng thêm kiên định, càng tới gần ngày lui về càng chú trọng tới mặt mũi. Bằng tâm là nói, bình thường hắn đối với Trương Dương kia cũng không tệ, thế mà chuyện em trai và em dâu hắn, Trương Dưogn lại chẳng nể mặt hắn chút nào, điều này khiến cho Lâm Thành Bân thập phần căm tức.
Tan họp hôm đó, Lâm Thành Bân giữ một mình Trương Dương lại. Sau hôm đại hội nhân dân xã, Vương Bác Hùng đã lên huyện họp, Quách Đạt Lương cùng Vũ Thu Linh thì ko hẹn mà cùng bệnh, hơn nữa lại còn là bệnh nặng. Thế cho nên hiện tại lãnh đạo tối cao ở xã chính là Lâm Thành Bân.
Trương Dương tưởng rằng Lân Thành Bân gặp hắn vì chuyện tình của An Chí Viễn cho nên biểu hiện hết sức khiếm tốn, dù sao đối lão lão An Chí Viên kia, hắn cũng đã đắc tội rất lớn.
Lúc Lâm Thành Bân mở miệng ra nói, Trương Dương mới biết là hắn chỉ nói đệ chuyện đệ đệ của hắn. Trong lòng không khỏi thầm mắng, con mẹ nó chứ, ta còn chưa tìm hắn tính sổ là phước cho hắn lắm rồi.
Lâm Thành Bân khéo léo nói với Trương Dương hãy rộng rãi đối với huynh đệ hắn một chút, rồi châm điếu thuốc hút. Vừa hút vừa quan sát biểu tình của Trương Dương qua làn khói.
Trương Dương cũng khéo léo trả lời lại: “Lâm chỉ nhiệm! Chuyện này người nên để chính Lâm Thành Vũ nói chyện với ta thì dễ hơn!” ý của hắn có nghĩa là ngươi đa sự làm cái mẹ gì chứ, chuyện ban kế hoạch hoá của ta đến lượt ngươi quản sao?
Lâm Thành Bân nghe vậy thì nghĩ Trương Dương cũng đồng ý giải quyết chuyện này, tự nhiên trên mặt cười cười gật đầu: “Hảo! Cứ quyết định vậy!”
Sau khi Trương Dương rời đi, việc đầu tiên Lâm Thành Bân làm là điện thoại cho em hắn – Lâm Thành Vũ. Lâm Thành Vũ xong thấy anh nói vậy thì cũng thoải mái hơn, bất quá bởi vì hắn thuê ba anh em nhà họ Sử kia hại Trương Dương nên chột dạ không dám đi gặp trực tiếp Trương Dương, đành để lão bà tới ban kế hoạch hoá gia đình xử lý chuyện này. Nhưng laopx bà hắn tới đó chẳng bao lâu thì hậm hực trở về nói ban kế hoạch hoá gia đình cấp cho nàng một cái hoá đơn phạt, hơn nữa còn nói việc nàng ta siêu âm bất hợp pháp để xác định giới tính thai nhi đã thông báo lên huyện. Việc này phạt tiền là còn nhẹ, chứ đúng ra còn có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự.
Sự tình lòng vòng một hồi rồi cuối cùng lại trở lại tai Lâm Thành Bân khiến cho hắn không khỏi nổi giận. Con mẹ nó chứ, tiểu tử Trương Dương miệng còn hôi sữa mà cũng đòi ra vẻ cường thế sao? Nể mặt bí thư huyện uỷ Lý Trường Vũ, lão tử đối với ngươi không tệ, kết quả là lúc lão tử nhờ ngươi thì ngươi ra vẻ sao? Được, đợi đấy! Hổ không phát uy thì ngươi cho rằng là mèo bệnh a!
Vì vậy mà Lâm Thành Bân gọi điện thoại cho Trương Dương muốn gọi hắn đến phòng mình, nhưng mãi lại không có ai nhắc máy. Lâm Thành Bân phát hoả, vừa rồi đi WC vẫn còn thấy hắn trong phòng cơ mà, Lâm chủ nhiệm nghiến răng nghiến lợi cầm hoá đơn thu chi tới phòng làm việc của ban kế hoạch hoá gia đình.
Tới trước cửa phòng vẫn nghe thấy tiếng Trương Dương và tiểu Nguỵ đang cười nói trong phòng, lâm Thành Bân một cước đạp toang cửa ra rồi đứng lù lù ở trước cửa.
Tiểu Nguỵ đang bị Trương Dương trêu cho tới mức cười ngặt nghẽo, thấy sắc mặt Lâm chủ nhiệm bất thiện đứng đó, sợ tới mức cuống quýt đứng dậy.
Trương Dưogn vẫn duy trì nhàn nhạt tiếu ý nhưng vẫn không có ý đứng dạy tiếp đón: “Lâm chủ nhiệm tìm ta có việc gì sao?”
Lâm Thành Bân bước vào cầm tập hoá đơn vứt toẹt xuống trước mặt Trương Dương giận giữ nói: “Ta vừa kiểm tra lại những khoản chi hôm đại hội nhân dân xã, phát hiện rất nhiều sai sót, ngươi phụ trách mua đồ nên ta muốn ngươi lập tức cho ta một cái công đạo!”
Lâm chủ nhiệm gầm lên giận dữ khiến cho cả uỷ ban xã bị kinh động, rất nhiều nhân viên cán bộ vội vàng chạy tới xem náo nhiệt.
Tiểu Nguỵ thấy vậy vội vàng đóng cửa lại nhưng lại bị Trương Dương chặn lại: “Không cần! Trương Dương ta làm việc đường đương chính chính, công tư phân mình có ací gì mà sợ người khác nghe được chứ.”
Trương Dương dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Lâm Thành Bân: “Lâm chủ nhiệm, trước giờ ta vẫn luôn tôn kính ngươi! Nhưng ngươi làm thế này khiến cho ta quá sức thất vọng. Ngươi phân ta làm công tác hậu cần chuẩn bị cho đại hội nhân dân xã quả là một nước cờ hay a, như vậy là chỉ cần chỉnh sửa một chút có thể khiến cho ta mang tiếng tham ô, rồi có thể nắm lấy điểm yếu của ta sao? Ta nhổ vào! Con mẹ nó, ta với ngươi không thù không oán, sao phải hại ta như vậy?”
Săc mặt Lâm Thành Bân trở lên khô cùng khó coi. Ý đồ lại bị người khác nhìn ra như thế khiến cho hắn có chút lung túng. Hắn bắt đầu ý thưucs được rằng thanh niên trước mặt thực sự rất không đơn giản.
Trương Dương mìm cười nói: “Ta có thể nói cho người hay a. Mấy cái đồng trinh nhỏ này ta không thèm để vào mắt. Trước khi mở mồm ra nói chắc chưa điều tra rõ ràng hả? Tiền mua đều là của ta ứng ra đó! Ta tham ô? Tham ô chính tiền của mình chắc? Lão già hồ đồ!”
Lâm Thành Bân đứng đực ra đó, thần tình xấu hổ tới cực điểm, bị một hạ cấp trước mặt bao nhiêu người quát thẳng vào mặt như thế khiến cho hắn không còn đường lui. Đã thế thì triệt để trở mặt với nhau luôn, hắn quát to: “Ngươi ứng ra thì đã chắc là không tham ô chắc? Có chi ra trước thì cuối cùng tới ban tài vụ xã lính lại. Những khoản không rõ này là ngươi dự định tham ô!”
Trương Dương nở nụ cười, đúng là con người ta khi đã động đến lợi ích của nhau thì sẵn sang xé bỏ lớp mặt lạ bình thường lộ ra cái bản chất xấu xa. Trương Dương cười cười phẩy tay, tiểu Nguỵ hiểu ý đi ra noài, tiện thể đóng cửa lại luôn.
Lâm Thành Bân bỗng nhiên cảm thấy có chút sợ sợ, hắn nhớ tới lần trước một mình Trương Dương đánh hạ bốn chục thôn dân Thanh Hà, rồi lần trong trạm xá xã Trương Dương cũng phang cho Trần Phú Cường thừa sống thiếu chết. Lâm Thành Bân lo lắng liệu thằng nhãi kia có lên cơn mà đánh mình không? Cái thân già này chịu sao nổi mấy quyền cước của hắn.
Trương Dương chỉ vào cái ghế nói cụt ngủn: “Ngồi!”
Lâm Thành Bân vẫn ngạo mạn mà đứng đó, trong lòng thâm than hôm nay thực sự là hành đống quá hấp tấp khác xa thường ngày hắn vẫn luôn thận trọng. Một đại chủ nhiệm nổi giận mà chạy đến phòng làm việc của cấp dưới vấn tội vốn đã là không bình thường, thế nhưng biểu hiện của Trương Dương lại rất hàm dưỡn, phong độ, vô hình chung khiến cho Lâm Thành Bân hắn rơi vào thế hạ phong.
Lâm Thành Bân vốn cho rằng Trương Dương chủ đơn giản là dựa thế bí thư huyện uỷ Lý Trường Vũ, mà hắn thì một cán bộ xã sắp về hưu cho nên cũng chả quan tâm đến điều đó, cho nên Lâm Thành Bân mới can đảm tới trước cửa phát nộ với Trương Dương.
Nhưng thái độ của Trương Dương lại rất ngoài ý liệu của hắn, Trương Dương cười cười nói: “Lâm chủ nhiệm, nghe nói ngươi bị mất một cái đồng hồ Thuỵ Sĩ, chắc không ít tiền đâu nhỉ?”
Lâm Thành Bân sửng sốt, sau đó cảm thấy lạnh buốt sống lưng, cả người đơ ra.
Trương Dương lại nói: “Mất một vật quý như thế sao lại khống báo án chứ. Nếu là ta nhất định ta sẽ phải tra ra rõ ràng.”
Lâm Thành Bân bắt đầu cảm thấy thực sự sợ hãi, tiểu tử này không chỉ có chỗ dựa vũng chắc là bí thư huyện uỷ Lý Trương Vũ, mà nó còn nắm được điểm yếu của mình cho nên mới tỏ ra không hề sợ hãi như vậy. Lâm Thành Bân cố gắng trấn định: “Ngươi có ý gì?”
Trương Dương mỉm cười: “Có ý gì đâu! Chỉ là vừa rồi ta có nghe được một chuyện, có người nói lần trước Lâm chủ nhiệm cùng mấy đại biểu nhân dân bị cướp đồ. Về chuyện này ta cũng không có chứng cứ gì, bất quá nghe nói đẹ đẹ ngươi Lâm Thành Vũ cũng có quen biết với cái đám ấy đấy. Có lẽ ngươi nên trở về hỏi em mình xem, biết đâu lại tìm thấy cái đồng hồ.”
Lâm Thành Bân hối hận không thôi, con mẹ nó mình thế nào lại kích động như thế chứ, tự nhiên hùng hục mò tới đây tự chuốc lấy nhục nhã vào người, thật không có chút gì giống một cán bộ lão thành cả. lâm Thành Bân ho khan một tiếng, len lén nhìn liếc qua Trương Dương, nhưng phát hiện Trương Dương đã cầm tờ báo lên đọc chắn ngay trước mặt, đây là chiêu mà lần trước Trương Dương lên đài truyền hình học được của Hình Tể Dân. Lâm Thành Bân sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng cũng chẳng nói gì, cầm mấy cái hoá đơn trên bàn lẳng lặng rời đi. Vô hình chung coi như đã chịu khuất pchụ trước Trương đại quan nhân.
Lúc Lâm Thành Bân quay về hỏi Lâm Thành Vũ về chuyện ba an hem họ Sử kia khiến cho Lâm Thành Vũ vô cùng kinh hãi. Từ lúc thấy Trương Dương xuất hiện bình an vô sự, còn ba an hem kia biến mất không chút dấu vết, trong lòng hắn đã có dự cảm không ổn, nghe nhắc đến ba an hem họ Sử kia, hắn hiểu rằng Trương Dương thông qua Lâm Thành Bân mà chuyển lời cho hắn hiểu rằng hắn chưa xứng là đối thủ của Trương đại quan nhân. Hơn nữa dường như đại ca cũng không giải quyết được, hắn đành thấp giọng nói: “Đại ca, chuyện này thôi bỏ đi. Hắn muốn phạt thế nào ta đều chịu theo.”
Lâm Thành Bân lòng đầy lo lắng mà cúp máy. Hắn cuối cùng cũng minh bạch được đạo hạnh quan trường không phải là do lăn lộn bao nhiều lâu mà quan trọng nhất là ngộ tính, Trương Dương tuy so với hắn còn trẻ hơn rất nhiều nhưng vừa có chỗ dựa vững chắc mà lại vừa là kẻ có thủ đoạn. Lâm Thành Bân bực tức cầm tập hoá đơn đáp đi, nhìn chúng bay lả tả, trong lòng không khỏi cảm thán: “ Sóng Trường Giang lớp sau xô lớp trước!”