Chương 48: Đàn ông không dễ rơi lệ

Y Đạo Quan Đồ

Trương Dương nhanh chóng lấy xe jeep chở hai ông cháu An Chí Viễn tới thôn Thanh Hà chơi. Lúc tới nơi, An Chí Viễn kêu Trương Dương đỗ xe ở bên ngoài ngôi đền ngay gần cổng thôn để hắn xuống chụp vài tấm ảnh làm kỷ niệm.

Trương Dương cũng kể lại cái điển cố về ngôi đền này cho An Chí Viễn nghe. Chẳng là lần trước hắn có dịp được nghe vị bí thư chi bộ Lưu Truyện Khôi ở thôn Thanh Hà này kể qua một lần. An Chí Viễn nghe xong không khỏi ha hả cười lớn, hắn lắc lắc đầu nói: “Đền thờ này được dựng dưới thời vua Càn Long, lập nên là để tưởng niệm một lão quả phụ. Bà quả phụ này sinh được ba người con, tuy vậy bà lại mất sớm khi ba người con này còn rất nhỏ. Bà quả phụ này trời sinh nhan sắc đẹp tuyệt trần, chồng chết sớm, để lại mình bà với ba đứa con nhỏ dại. Cũng không ít người khuyên bà tuổi còn trẻ, nhan sắc chưa tàn phai mà đi xuất giá, nhưng đều bị bà cự tuyệt. Bà ngậm đắng nuốt cay, chịu mọi khổ cực nuôi lớn cả ba người con này lên người. Cả ba người con của bà đều thi đỗ tiến sĩ và làm quan lớn trong triều. Vua Càn Long vì ngưỡng mộ tấm lòng trung trinh của bà nên cho lập một đền thờ ở đây!”

An Ngữ Thần nói: “Ông nội! Lúc ta còn bé cũng được nghe qua câu chuyện này, hóa ra đền thờ đó là được lập ở đây.”

An Chí Viễn vỗ vỗ cây cột trụ đền thờ, thở dài nói: “Ta nhớ rõ, lúc còn bé ta có thấy trên cây cột này có khắc một ít chữ. Qua bao năm tháng mưa gió dãi dầu, chữ viết trên đó cũng bị mài mòn đi không ít, giờ đây nhìn cũng chẳng còn được rõ ràng như xưa nữa. Thật đúng thật thời gian thấm thoát như thoi đưa!”

An Ngữ Thần cũng thấy có chút hứng thú với ngôi đền này, nàng chụp ảnh lia lịa làm kỷ niệm. Nhưng mà kỳ lạ là kể cả lúc nàng ta nói chuyện hay chụp ảnh cũng đều đeo khẩu trang kín mít, điều này làm Trương Dương cũng thấy có chút buồn bực, chẳng biết khuôn mặt nàng coi ra làm sao nữa.

Trương Dương cười tủm tỉm nói: “Nếu như ngươi thích đền thờ đến vậy, không bằng ngươi khuyên ông nội ngươi đầu tư vào quê nhà một chút, ta cũng sẽ lập cho ngươi một cái lớn như vầy. Thế nào?”

An Ngữ Thần trừng mắt liếc nhìn Trương Dương, bất quá nàng cũng không có bất kỳ phản ứng nào khác.

An Chí Viễn cười nói: “Sao lại có chuyện tùy tiện lập đền thờ như vậy được? Từ thời xa xưa thì chỉ có những liệt nữ trinh tiết mới có tư cách lập đền thờ mà thôi.”

An Ngữ Thần nghe mấy lời này của ông nội cũng thấy không vừa lòng liền đáp lại: “Ông nội! Sao người lại nói như vậy? Chẳng nhẽ ta không phải là liệt nữ trinh tiết sao?”

An Chí Viễn cùng Trương Dương đều nở nụ cười. An Ngữ Thần làm mặt lạnh trừng mắt nhìn Trương Dương nói: “Ngươi cười cái gì?”

Trương Dương cũng chẳng biết nên trả lời thế nào nữa. Mẹ nó chứ! Ta cười cũng là mắc tội với ngươi sao? Ngươi không phải là một vị thiên kim tiểu thư giai cấp tư sản điển hình đó chứ? Đương nhiên mấy lời này Trương đại quan nhân chỉ dám nghĩ ở trong lòng mà thôi.

Đúng lúc này thì Lưu Tín Nga, nữ chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình của thôn Thanh Hà đang đạp xe ngang qua đền thờ, thấy Trương chủ nhiệm bên trong liền cuống quít dừng xe, vẻ mặt tươi cười hớn hở chạy tới: “Sao Trương chủ nhiệm tới mà không báo cho ta một tiếng nào như vậy?” Lưu Tín Nga gần đây liên tiếp xử được vài vụ sinh đẻ không có kế hoạch, nên được Trương Dương biểu dương trước toàn thể mọi người là cán bộ công tác tiên tiến nhất, và nàng cũng được thưởng một khoản không nhỏ. Bởi vậy mà Lưu Tín Nga lần này thấy lãnh đạo của mình xuống tận cơ sở, cư nhiên biểu hiện của nàng sẽ là vui vẻ phấn khởi rồi.

Trương Dương cười nói: “Cũng là vì công chuyện nên vừa tới. Đây là ông bác ta, ta dẫn hắn đi loanh quanh dạo chơi ấy mà!”

An Chí Viễn cười thầm, tiểu tử này thực cũng biết cách nói bậy, loáng cái thế nào mà mình đã thành ông bác hắn rồi?

Lưu Tín Nga nhìn một lượt từ trên xuống dưới An Chí Viễn, lại quay sang nhìn nhìn cô nàng An Ngữ Thần che kín mặt mũi hỏi: “Vị này chính là...”

“Là cháu gái ta!” Trương đại quan nhân dõng dạc nói.

An Ngữ Thần thiếu một chút nữa là bị thằng nhãi kia làm tức giận xì khói đến chết, nhưng mà trước mặt người lạ ở đây, nàng cũng không tiện phát tiết, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn thằng nhãi vô liêm sỉ kia. Nếu như ánh mắt hình viên đạn là đạn thật, thì thằng nhãi Trương Dương kia cũng bị nàng bắn thành tổ ong vò vẽ rồi cũng nên.

An Chí Viễn quả nhiên là lão cáo già thành tinh, nhanh nhẹn tiếp lời Trương Dương nói: “Chào ngươi. Ta là nhà văn trên thành phố xuống đây sưu tầm một ít tư liệu để viết bài.”

Lưu Tín Nga vừa nghe thấy An Chí Viễn tự nhận là nhà văn, hai mắt lập tức phát sáng. Dù sao tại mấy nơi thôn quê dân dã này thì trong mắt họ, mấy người làm công tác văn hóa kia như đều khoác một vòng sáng của thần thánh vậy. Lưu Tín Nga giọng nói cũng có chút kích động: “Lão tiên sinh tới đây là đúng chỗ rồi đó. Thôn Thanh Hà của chúng tôi là một nơi có truyền thống văn hóa lâu đời nhất cả nước. Không nói đâu xa lạ, ngay cái đền thờ này cũng có mấy ngàn năm lịch sử rồi...” Kết quả là nàng ta lại tua lại một hồi cái điển cố mà Trương Dương vừa nói lúc nãy xong.

An Chí Viễn cũng nhẫn nại nghe nàng ta kể lại từ đầu chí cuối, không có nửa điểm khó chịu nào. Kể ra Trương Dương cũng phải bội phục tĩnh nhẫn nại của hắn, nghe Lưu Tín Nga lải nhải nửa ngày trời mà biểu hiện vẫn bất động thanh sắc như bình thường. Chỉ có An Ngữ Thần vì bị che kín mặt nên không nhìn rõ được biểu tình của nàng ta. Còn Trương đại quan nhân thì thực sự là không chịu được nữa, bực mình cắt ngang bài diễn văn dài lê thê của Lưu Tín Nga hỏi: “Lão bí thư chi bộ có ở đây không?”

“Không có, hắn lên huyện công tác rồi!”

An Chí Viễn mỉm cười nói: “Ta có nghe nói qua, ở đây có một vị nữ anh hùng kháng Nhật, tên là Tôn nhị nương thì phải. Không biết nàng ta có phải là người của thôn Thanh Hà này không?”

Lưu Tín Nga ánh mắt liếc nhìn qua An Chí Viễn một cái rồi thấp giọng nói: “Thật ra là cũng có, nhưng trong lúc đất nước còn chiến tranh kháng nhật, nàng ta ôm bom cùng đồng quy vu tận với bọn quỷ lùn Nhật Bản kia, đã anh dũng hi sinh rồi!”

An Chí Viễn lại hỏi tiếp: “Phần mộ của nàng ở chỗ nào vậy?”

Lưu Tín Nga lắc đầu nói: “Không có đâu. Nghe nói cái vị Tôn nhị nương kia là vợ của thủ lĩnh đám sơn tặc. Sau khi An Đại Hồ Tử chết, nàng ta liền mai danh ẩn tích ở thôn Thanh Hà này. Thực ra nàng ta cũng không phải là nàng ôm bom cảm tử với bọn quỷ lùn Nhật Bản, mà là mấy gã hán gian. Cũng chỉ tại mấy gã hán gian đó thấy Tôn nhị nương cô nhi quả phụ, lại có chút nhan sắc nên sinh ra tà niệm. Chẳng qua bọn chúng nào có biết Tôn nhị nương trước kia từng là áp trại phu nhân của An Đại Hồ Tử, hiển nhiên tính tình cương liệt hơn người bình thường rất nhiều. Mấy gã hán gian kia tưởng rằng cậy đông muốn khi dễ nàng ta, cuối cùng bị nàng ta ném lựu đạn ra, cả đám đều nổ banh xác hết với nhau!”

An Chí Viễn gật gật đầu hỏi tiếp: “Tôn nhị nương không có thân nhân sao?”

Lưu Tín Nga thở dài nói: “Nghe nói họ còn có một đứa con trai, nhưng mà sau lúc lựu đạn nổ thì con trai nàng ta cũng không thấy đâu nữa. Có người nói nó cũng bị nổ chết rồi, cũng có người lại nói nó may mắn thoát chết nhưng lưu lạc đâu đó. Nhưng mà nhiều năm như vậy rồi, cũng chẳng nghe thấy chút tin tức nào của nó cả, xem ra là đã chết thật rồi!”

Lưu Tín Nga bỗng nhiên nhớ ra là mình còn có việc bận, cuống quít cáo từ Trương Dương rồi mau chóng rời đi.

Trương Dương ở một bên nghe cũng lờ mờ đoán bậy, phải chăng An Chí Viễn này là con trai của An Đại Hồ Tử cùng Tôn nhị nương đó chứ? Nhưng mà mấy cái chuyện tế nhị này cũng không tiện hỏi thẳng hắn được, đành để trong bụng mà không dám nói ra.

An Chí Viễn quay sang nói với An Ngữ Thần: “Có biết tại sao nàng ta được gọi là Tôn nhị nương không

An Ngữ Thần ngơ ngác lắc lắc đầu: “Vì sao vậy?” Thực ra Trương Dương cũng thấy hơi tò mò, nhưng mà đây là chuyện riêng của nhà người ta, hiển nhiên người ngoài như hắn không có tư cách hỏi hay xen vào.

An Chí Viễn cười nói: “Nàng ta là mẹ kế của ta, lúc cha ta lấy nàng ta, thì ta cũng đã mười tuổi rồi. Nàng ta đối với ta cũng khá tốt, nên ta vẫn thường gọi nàng ta là nhị nương, dần già mọi người cũng đều giống ta, gọi nàng là Tô nhị nương, thậm chí người ta cũng chẳng còn nhớ tên thật nàng ta là gì nữa. Lúc Hắc Phong trại bị tiễu trừ, cha ta cùng các huynh đệ đa số là chết trận hết. Ta vẫn tưởng còn mỗi mình trốn thoát, nhưng những năm 88 lúc ta trở lại cố hương, có nghe tới chuyện xưa của Tô nhị nương, liền biết được là nàng ta vẫn còn sống, hơn nữa còn cứu được cả em trai ta nữa.”

An Chí Viễn nói đến đây cũng thấy có chút thương tâm, hắn hít một hơi thật sâu, cố nén cảm xúc lại rồi nói tiếp: “Nhị nương đã chết, xem ra ta tại xã Hắc Sơn Tử này không còn người thân nào khác!”

Trương Dương vốn định nói câu người trong một xã cũng như người nhà, nhưng mà nghĩ kỹ lại một chút thì câu vỗ mông ngựa này sặc mùi dối trá. Đến người ngu ngốc nhất cũng nhận ra được là thằng nhãi này đang cố ý lôi kéo làm quen người ta, thôi thì cứ bảo trì trầm mặc là tốt nhất.

An Ngữ Thần nghe xong chuyện xưa của Tôn nhị nương cũng thấy có chút cảm động. Vì tâm tình bị nỗi buồn kích động mà xổ ra một tràng tiếng Quảng Đông, luyến thoắng một hồi, Trương Dương ở bên cạnh nghe chẳng hiểu tí gì, cứ đứng nguyên một chỗ, hai mắt mở lớn xoe tròn ngơ ngác nhìn nàng.

An lão cũng nở nụ cười, hắn gật đầu nói: “Đúng vậy. Cũng phải lập một đền thờ cho nhị nương mới phải chứ!”

Trương Dương giờ này mới hiểu, lúc nãy nha đầu kia huyên thuyên nửa ngày trời, hóa ra là muốn lập cho cụ mình một cái đền thờ như cái này. Ngẫm lại thì đó cũng coi như là một chuyện tốt. Muốn lập một ngôi đền thì cũng phải đầu tư tiền để xây dựng, mà đã là đầu tư thì chắc chắn phải thông qua ban kế hoạch đầu tư và phát triển của hắn.

Trương Dương cùng hai ông cháu An Chí Viễn dạo quang thôn Thanh Hà một vòng. Lúc tới khu đất hoang mà trước kia là căn nhà cũ của Tô nhi nương, An Chí Viễn trầm mặc đứng ngắm nhìn một hồi lâu. Một lúc sau hắn mới tới bên cạnh Trương Dương, nhỏ giọng nói: “Trương chủ nhiệm. Ta có một nguyện vọng!”

Trương Dương gật đầu cười nói: “An lão tiên sinh cứ nói!”

An Chí Viễn thở dài nói: “Nhiều năm trước đây ta đều có một nguyện vọng, đó là tìm được hài cốt của cha ta, rồi đem về mai táng cùng một chỗ với Tôn nhị nương để hai người bọn họ được ở cùng với nhau. Hiện giờ cũng là may mắn tìm được hài cốt lão nhân gia!”

Trương Dương liền hiểu ý của An Chí Viễn. Tôn nhị nương là ôm bom đồng quy vu tận với bọn hán gian, thân thể chắc chắn cũng nổ tan thành mảnh vụn rồi, phỏng chừng tro cốt nàng ta cũng là rơi rắc ở xung quanh đây. Nếu như đem hài cốt của An Đại Hồ Tử về đây mai táng, như vậy cũng chẳng khác nào chôn chung hai vợ chồng bọn họ cùng chỗ cả.

Thực tình An Chí Viễn cũng có ý định giống như Trương Dương vừa nghĩ. Hiện tại hài cốt của cha hắn cũng đã tìm được rồi, muốn chôn chung hai người bọn họ ở một chỗ cũng không có gì khó cả, chỉ cần kiến tạo một ngôi mộ là xong. Nhưng hắn lại còn muốn xây thêm hẳn một ngôi đền ở đây nữa cơ.

Trương Dương cũng chẳng cần phải nghĩ ngợi nhiều, liền đáp ứng hắn luôn. Bởi nhẽ chỉ cần làm hắn vui vẻ, thì cũng dễ dàng kêu hắn đầu tư vào huyện Xuân Dương. Mà lão Lưu Truyện Khôi bí thư chi bộ thôn Thanh Hà cũng có chút quan hệ với Lý Trường Vũ, muốn xây một ngôi mộ, chắc cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa cả trên huyện ủy cũng đang nhăm nhe muốn lấy lòng vị thương nhân Hồng Kông giàu có này, đừng nói là một ngôi một, cho dù hắn muốn lập cả một nghĩa trang chắc chắn huyện ủy cũng đồng ý cả hai tay.

Lúc dặn dò Trương Dương xong, An Chí Viễn cũng phải rời đi ngay, chẳng là hắn còn muốn quay lại Giang Thành khảo sát tình hình thực địa một chút. Trước khi đi hắn cũng nói bóng nói gió lộ ra ý định muốn đầu tư vào Giang Thành. Nhưng Trương đại quan nào có thèm để ý gì tới Giang Thành, điều hắn cần nhất bây giờ là chiến công. An Chí Viễn đầu tư vào Giang Thành chứ không phải huyện Xuân Dương của hắn, thì công trạng nào có được tính cho hắn!

Khi rời khỏi xã Hắc Sơn Tử, An Chí Viễn cũng vui vẻ nói cho Trương Dương biết phương thức để liên lạc với hắn, điều này chứng tỏ hắn cũng có chút yêu thích cùng tín nhiệm với tiểu tử Trương Dương này. Nhưng mà hắn vẫn giữ ý định không muốn lộ diện, nên yêu cầu Trương Dương không được tiết lộ hành tung của hắn với bất kỳ người nào khác. Hắn cũng là muốn lặng lẽ quan sát, ước định một cách khách quan tình trạng phát triển kinh tế của Giang Thành cũng như sáu huyện lỵ lân cận để tìm hướng đầu tư vào đâu, đầu tư như thế nào cho hợp lý.

Tiễn hai ông cháu An Chí Viễn xong, Trương Dương liền trở lại ủy ban nhân dân xã, vẫn thấy xã nhà đang hì hục quét tước tổng vệ sinh, chuẩn bị đón chào An lão tiên sinh tới thăm. Trương Dương cũng lắc đầu cười cười, đúng như An Chí Viễn nói, chỉ có mặc thường phục lặng lẽ vi hành mới thấy được bản chất thực sự của nhiều sự việc, chứ cứ gióng trống kéo quân như vậy, thì cũng chỉ được toàn những lời nịnh hót sáo rỗng mà thôi.

Vũ Thu Linh đứng trên tầng ba ủy ban nhân dân xã, thấy Trương Dương ở dưới sân liền vẫy vẫy tay gọi to: “Tiểu Trương! Ngươi qua đây một chút!”

Trưởng xã đã đích thân triệu tập, một gã chủ nhiệm cỏn con như hắn sao có thể không nghe, hơn nữa còn phải làm cái bộ dạng cung kính nữa là đằng khác. Nhưng được cái lúc đi ngang qua mấy phòng ban khác, các cán bộ công nhân viên trong ủy ban đều nhìn hắn bằng một ánh mắt ngưỡng mộ, ước ao làm Trương đại quan nhân cũng hãnh diện đôi chút.

Vũ Thu Linh lấy từ ngăn kéo ra một tập bằng khen đưa cho Trương Dương. Trương Dương có chút thấy được sủng ái mà đâm lo sợ, Vũ trưởng xã sẽ không vô duyên vô cớ đi tặng mình một đống bằng khen như vậy chứ? Trương Dương cẩn trọng nói: “Vũ trưởng xã muốn phân phó gì thì xin cứ nói!”

Vũ Thu Linh cười nói: “Không phải là muốn ngươi làm gì đâu. Ngươi cũng là người quá thực tế rồi đó!” Trương Dương nghe nàng nói xong, ngược lại thằng nhãi này lại mặt dày cười hì hì nói: “Vũ trưởng xã làm ta cảm động quá. Được người tin tưởng yêu mến như vậy, ta nguyện vì Vũ trưởng xã mà lên núi đao biển lửa cũng không từ.” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng thằng nhãi này lại đang nghĩ bậy bạ. Phải chăng là nàng ta nhắm trúng nhan sắc của mình, muốn mình anh dũng hiến thân?

Vũ Thu Linh cũng đã sớm lĩnh giáo qua cái tính nhanh mồm nhanh miệng của Trương Dương, nàng chỉ mỉm cười nói: “Đợi lát nữa ngươi theo ta về huyện lị thì biết!”

Trương Dương cũng vui vẻ gật đầu. Hắn cũng âm thầm thở phào kêu may mắn, đều không phải là người ta nhắm trúng chút nhan sắc của mình mà chỉ là muốn đi công tác cùng.

Vũ Thu Linh lại nhỏ giọng giải thích: “Mấy ngày nữa là Vương bí thư sắp chuyển đi rồi. Tối nay có một bữa tiệc chia tay hắn ở Kim Khải Việt, chuyện này ngươi cũng đừng nói cho người khác biết!”

Trong lòng Trương Dương cũng thấy hứng khởi. Xem ra Vũ Thu Linh này lên được cái chức trưởng xã cũng không phải ngẫu nhiên. Không chỉ phía sau có người hỗ trợ, mà thái độ cũng như cách ăn nói của nàng ta cũng cực kỳ dịu dàng dễ gần, dễ khiến người khác sinh hảo cảm. Hơn nữa nàng ta lại không thích đi xe riêng, mà lại cố ý muốn đi chung xe của Trương Dương, điều này cũng như muốn nói, nàng ta đã coi Trương Dương như người một nhà, và cũng chỉ có mình Trương Dương ở cái ủy ban nhân dân huyện này mới được ưu ái như vậy. Còn với Trương đại quan nhân, thì điều này lại có ý nghĩa rất lớn. Bởi lẽ khi Vương Bác Hùng đi rồi, thì hiển nhiên Vũ Thu Linh sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất của hắn ở xã Hắc Sơn Tử này, có cơ hội tốt như vậy, tội gì không lấy lòng lãnh đạo cơ chứ?

Nhưng mà nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ Trương đại quan nhân cũng chưa đến nỗi cảm động đến rơi nước mắt cả. Chỉ có kẻ ngu ngốc mới vì người khác mà lên núi đao biển lửa, hơn nữa hiện giờ hắn còn kiêm luôn cái chức phó chủ nhiệm ban kế hoạch đầu tư và phát triển của huyện, mà đối tượng lại là vị đại nhân vật An lão tiên sinh kia. Hơn nữa đằng sau lưng hắn vẫn là vị bí thư huyện ủy Lý Trường Vũ cao cao tại thượng. Với nhiều lý do như vậy, Trương đại quan nhân cũng chẳng cần phải đi nịnh bợ một nữ trưởng xã mới nhận chức làm gì, nói trắng ra, nếu như nàng ta muốn được vươn lên cao hơn thì cũng còn phải nhờ vả cầu cạnh gã chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình này nữa cơ.

Bốn giờ chiều, Trương Dương lái xe chở Vũ Thu Linh lên huyện Xuân Dương. Vũ Thu Linh kêu Trương Dương dừng xe ở bên ngoài cục công thương, nàng ta là muốn gặp Từ Triệu Bân chồng mình trước, rồi cùng hắn tối nay tới chỗ Kim Khải Việt.

Vẫn còn một lúc nữa mới tới buổi liên hoan, Trương Dương liền chạy xe tới trường trung học huyện. Lần trước lên Thanh Vân Phong, Trần Sùng Sơn có nhờ hắn mang ít đồ cho đứa cháu gái Trần Tuyết, nhưng đến giờ hắn vẫn chưa có thời gian đi gửi. Từ trước tới nay Trương Dương vẫn cực kỳ kính trọng Trần Sùng Sơn, chuyện hắn nhờ vả mà đến giờ vẫn chưa làm xong, làm Trương Dương vẫn cứ canh cánh trong lòng mãi.

Trương Dương để xe jeep bên ngoài cửa trường trung học huyện, bất tri bất giác nhớ lại mấy sự việc long trời lở đất làm thay đổi hẳn một con người. Hắn từ một gã tiểu tử thực tập sinh Vệ giáo, hiện giờ cũng trở thành một gã chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình xã Hắc Sơn Tử, phó chủ nhiệm ban kế hoạch đầu tư và phát triển huyện Xuân Dương, đến ngay cả ô tô riêng cũng có một chiếc. Tuy rằng chỉ là loại xe được lắp ráp lại nhưng vẫn chạy ngon như thường. Trương đại quan nhân cũng ý thức được mình có chút hơi đắc chí, hắn lập tức liền nhắc nhở chính bản thân mình phải tự chủ lại, bởi nhẽ muốn sống sót trên chốn quan trường thì điều đầu tiên đó là phải biết kiêm tốn cùng cẩn thận. Cho dù bất cứ điều gì xảy ra cũng phải giữ được cái đầu lạnh, lúc đó năng lực chính trị mới có thể tiến bộ được.

Chuông báo hiệu tan học vang lên, Trần Tuyết cùng Triệu Tĩnh cũng như bao học sinh khác đang lũ lượt kéo nhau từ trong trường đi ra. Từ chuyện tình ở quán karaoke Ái Thần lần trước, quan hệ của hai tiểu cô nương này cũng trở lên thân mật hơn rất nhiều.

Vừa ra khỏi cổng Triệu Tĩnh liền thấy Trương Dương đang đứng cạnh một chiếc xe jeep. Cô nàng vui tươi hớn hở vẫy vẫy cánh tay nhỏ xinh chạy nhanh tới chỗ hắn.

Trần Tuyết thì dừng lại đứng dưới một gốc cây ở xa xa chờ Triệu Tĩnh, nàng cũng không có ý định muốn qua bên đó.

Trương Dương thích thú nhéo nhéo hai cái má hồng hồng của cô em Triệu Tĩnh, rồi lại xoa xoa đầu nàng như mọi lần.

“Anh! Anh đáng ghét lắm! Làm tóc người ta rối hết lên rồi đây này!” Triệu Tĩnh nhét cái cặp sách vào tay Trương Dương rồi quay sang dùng gương của xe jeep vuốt vuốt lại đám tóc rối. Lúc này mới thích thú ngắm nghía cẩn thận lại chiếc xe jeep nói: “Ta nói cho mẹ biết là anh có xe jeep nha, được không?”

Trương Dương gật đầu cười nói: “Tình hình học tập gần đây thế nào? Có thiếu thốn cái gì không?”

Triệu Tĩnh thở dài nói: “Cả ngày đều phải làm bài, may mà có Trần Tuyết giúp đỡ, cũng thấy có chút tiến bộ hơn rồi!”

“Yên tâm đi. Ngươi nhất định được vào đại học!” Cái danh ngạch tuyển thẳng đại học kia Trương Dương đã nắm chắc mười phần rồi. Nhưng mà chuyện này vẫn chưa được người ta chính thức nói ra miệng, bởi vậy hắn cũng chưa nói thẳng cho Triệu Tĩnh được, mà chỉ đánh tiếng báo trước như vậy để nàng yên tâm mà thôi.

“Hy vọng là có thể thi đỗ được!” Thực ra Triệu Tĩnh vẫn rất tự tin vào thực lực bản thân, nàng nhỏ giọng nói: “Em cũng dự định ghi tên vào trường học viện sư phạm Giang Thành, trường đó cũng gần như là chính quy rồi!”

Trương Dương cười nói: “Ngươi thích vào đâu thì cứ quyết định đi. Còn nữa, Trần Tuyết thì dự định thi vào đâu vậy?”

Ánh mắt Triệu Tĩnh nhìn từ trên xuống dưới Trương Dương một lượt, trên mặt lại lộ ra một tia tiếu ý, giọng nói cũng đầy ẩn ý: “Anh à! Sao anh không tự mình đi hỏi nàng ta ấy?” Nói xong cô nàng Triệu Tĩnh xoay người lại, vẫy vãy tay gọi Trần Tuyết đằng xa nói: “Mau mau qua đây đi Trần Tuyết, là anh trai ta có chuyện muốn hỏi ngươi đó!”

Trần Tuyết lúc này mới chậm rãi đi tới. Nàng mặc một chiếc áo khoác tối màu, quần bò cũng màu thẫm nốt, tuy trang phục mộc mạc giản dị nhưng cũng không làm mờ nhạt đi cái vẻ đẹp chết người kia, chỉ có điều biểu hiện của nàng vẫn cứ băng lãnh như lần đầu mới gặp. Vẫn là đôi mắt đẹp long lanh như mặc nước hồ mùa thu kia không hề có chút gợn sóng nào, dường như không có bất kỳ điều gì có thể làm tác động đến tâm tình nàng được.

Trương Dương cũng đã vài lần được lĩnh giáo qua sự lạnh nhạt của cô nàng này, bởi vậy hắn cũng chỉ đành cười trừ lấy lệ rồi nhanh chóng đem túi đồ mà Trần Sùng Sơn nhờ hắn chuyển hộ, đưa qua cho nàng: “Là ông nội ngươi nhờ ta chuyển cho ngươi. Hắn còn dặn dò ngươi không nên quá chú tâm tới học tập, phải chú ý giữ gìn sức khỏe cho tốt!”

Mãi tới tận lúc này khóe môi Trần Tuyết mới lộ ra một nụ cười nhẹ: “Cảm ơn!” Nói xong cũng lại lặng thinh như cũ.

Trương đại quan nhân cũng thấy có chút bực mình khi nói chuyện với cô nàng Trần Tuyết băng lãnh này. Nếu như hắn không có chủ động bắt chuyện, thì chắc chắn tràng diện vẫn cứ chỉ có đứng nhìn nhau như vậy đến tối. Trương Dương thấp giọng nói: “Cảm ơn ngươi đã giúp Triệu Tĩnh ôn tập!”

Trần Tuyết gật đầu, quay sang bên phía Triệu Tĩnh nói: “Ta về ký túc xá trước!”

Trương Dương cũng đành phải nở nụ cười gượng gạo. Nói gì thì nói, mình cũng vài lần giúp đỡ nàng ta, nhưng mỗi lần đối mặt thì nha đầu kia vẫn cứ lạnh nhạt chẳng coi ai ra gì, lẽ nào mình với nàng ta có thâm cừu oán hận từ kiếp trước?”

Triệu Tĩnh nhìn bóng lưng xa dần của Trần Tuyết cười nói: “Anh à! Anh cũng đừng nên giận đó, tính tình nàng ta từ nhỏ đã vậy rồi!” Trần Tuyết như đột nhiên nhớ ra cái gì, ghé vào sát bên tai Trương Dương nhỏ giọng nói: “Hai ngày trước chị Hải Lan có tới trường phỏng vấn, thấy em liền vui vẻ nói chuyện rồi hỏi cả tình hình học tập nữa. Anh à! Chị ta xinh đẹp thật đó. Có phải là bạn gái của anh không?”

Trương Dương cũng giật mình, nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào nữa. Suy nghĩ một chút rồi mới cười khổ nói: “Lại nói bậy bạ gì đó. Người ta là đại minh tinh, một nữ phóng viên xinh đẹp như vậy sao lại thèm để ý tới một gã chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình nho nhỏ như ta được!”

Triệu Tĩnh lại nói: “Nhưng mà em lại thấy nàng ta đối với anh cũng rất tốt mà? Trần Tuyết cũng cảm thấy như thế. Hai chúng ta đều thấy các ngươi xứng đôi lắm?”

Trương Dương đột nhiên lại thấy hơi chột dạ, nhưng ngoài mặt vẫn làm cứng: “Ta nói nha đầu ngươi đó! Khó trách thành tích học tập không tiến bộ một chút nào, hóa ra là suốt ngày toàn mơ tưởng linh tinh tới mấy chuyện này!”

“Không phải là em quan tâm tới anh sao?”

“Thôi cho xin đi. Hiện tại là giai đoạn chạy nước rút thi vào đại học, là thời điểm then chốt. Tập trung vào việc học tập đi, đừng có nghĩ mấy cái thứ linh tinh này nữa...” Trương đại quan nhân đang thuyết giảng cho em gái thì điện thoại lại kêu lên. Vừa nhắc tới tào tháo là tào tháo tới ngay, là Hải Lan nhắn tin tới.

Trương Dương nhéo nhéo cái mũi xinh xinh của Triệu Tĩnh xong mới hứng khởi chạy tới buồng điện thoại công cộng gần đó gọi điện lại cho Hải Lan.

“Tiểu Trương chủ nhiệm về huyện Xuân Dương lúc nào mà cũng chẳng thèm báo ta một tiếng vậy?” Vẫn là cái giọng điệu chua ngoa đanh đá của Hải Lan vang lên.

Trương Dương ha hả cười lớn, nghĩ không ra cô nàng Hải Lan này nắm bắt tin tức cũng thật nhanh quá đi. Mới tạm biệt Vũ Thu Linh chưa lâu, sao nàng ta đã biết được rồi? Trương Dương nhìn xuyên qua lớp kính trong suốt của buồng điện thoại, ngó nhìn xung quanh một chút. Cứ tưởng nàng ta đang ở gần đây nhưng tìm mãi cũng không thấy bóng dáng xinh đẹp quen thuộc kia, hắn thấp giọng nói: “Cũng là vừa mới tới. Chẳng là còn phải làm một chút chuyện, hiện giờ ta đang ở cổng trường trung học huyện.”

Hải Lan nói: “Mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy? Cuối tuần cũng không tới chỗ ta là sao?”

Trương Dương lúc này mới nhớ ra là hắn cũng chưa nói cho Hải Lan biết vụ hắn tới Bắc Bình cùng Sở Yên Nhiên, cũng bởi nhẽ nàng ta cũng không có kêu hắn chủ động liên hệ, từ trước tới giờ toàn là nàng ta gọi hắn trước. Nhớ tới chuyện này, Trương Dương cũng cảm thấy có chút chán nản. Tuy rằng hắn với Hải Lan có cái tầng quan hệ kia, thế nhưng lại không thể trực tiếp gặp mặt thường xuyên được, mà loại trừ cái chuyện ấy ấy kia thì hai người cũng chẳng khác gì trao đổi.

Hải Lan cũng không có gặng hỏi hắn tiếp, nói lảng sang chuyện khác: “Tối ngươi lại phải về xã à?”

“Không! Vài người ở quê nhà tổ chức bữa tiệc tiễn đưa Quách Đạt Lượng. Mà sao ngươi lại biết ta đến Xuân Dương vậy?”

Hải Lan cũng có chút đắc ý cười nói: “Ta là phóng viên, nhất cử nhất động của ngươi đừng hòng thoát khỏi mắt ta!” Nói xong nàng lại giải thích thêm: “Ngưu Văn Cường vừa mới gọi điện tới, hắn mời ta cùng tới đó góp vui. Ta cũng là từ miệng hắn mới biết được ngươi tới Xuân Dương.”

Trương Dương giờ mới hiểu ra, thảo nào nàng ta luôn nắm được hành tung của hắn: “Hay là ta dẫn ngươi tới Kim Khải Việt luôn?”

“Quên đi! Lúc nãy ta cũng từ chối Ngưu Văn Cường rồi. Chẳng là buổi tối ta còn phải giải quyết vài việc, hơn nữa mấy cái nơi ầm ĩ ồn ào đó ta cũng không thích lắm.”

Ngẫm lại thì nàng ta không tới cũng có điểm tốt, dù sao cả hai người đều không muốn người khác biết được quan hệ của họ. Trương Dương cũng hàn huyên hỏi thăm thêm vài câu, trước lúc cúp máy hắn còn nói bóng gió đêm nay sẽ tới chỗ Hải Lan ngủ nhờ. Hải Lan có chút do dự nói: “Quên đi. Ngươi cứ vui vẻ đàn đúm với bọn họ cả đêm đi, ta còn phải làm tăng ca suốt đêm không về.”

Tự dưng Trương Dương lại cảm thấy có chút mất mát khó tả, chậm rãi để điện thoại xuống.

Buổi tiệc chia tay lúc tối, Trương Dương cũng tỏ ra không mấy vui vẻ nhiệt tình lắm. Bởi lẽ buổi tiệc hôm nay có Từ Triệu Bân, Vũ Thu Linh, Vương Bác Hùng, thậm chí ngay cả Ngưu Văn Cường hay cha hắn Ngưu Học Đông, bất kỳ người nào trong số bọn họ luận về chức phận, hay tuổi tác cũng lớn hơn Trương Dương rất nhiều, hắn cũng biết tối nay hắn chỉ là một người đến góp vui làm nền mà thôi. Nhưng nguyên nhân chính làm tâm tình Trương đại quan nhân thấy buồn bực lại là vì Hải Lan, từ lúc bị nàng ta từ chối, hắn cứ thấy khó chịu mãi không thôi.

Vợ chồng Từ Triệu Bân cũng đang cố gắng đi quan hệ với những người có chức có quyền, tuy rằng hắn bây giờ cũng đã là phó chủ tịch huyện rồi, nhưng cũng phải chuẩn bị cho thật tốt để ngày sau còn được thăng chức tiếp. Con đường làm quan giống như đi ngược dòng nước chảy xiết vậy, nếu không tiến thì chắc chắn sẽ bị cuốn trôi mất, không được phép có một chút lơi lỏng sơ xảy nào.

Lại nói Vương Bác Hùng cũng là một lão tướng lâu năm trên chốn quan trường, tuy rằng công lao cũng kha khá nhưng lần này cũng phải nhờ hồng phúc của tiểu Trương chủ nhiệm, cùng một chút may mắn hắn mới được ngồi vào cái ghế cục trưởng cục thế này. Quả thực đến nằm mơ hắn cũng không dám mơ tới ngày hắn được làm cái chức quan béo bở này. Từ Triệu Bân nâng chén chúc mừng Vương bí thư được thăng chức, rồi hắn cũng ẩn ý muốn mời Vương Bác Hùng cùng gia nhập trận doanh. Vương Bác Hùng tuy rằng cũng xuôi xuôi lòng, nhưng hắn biết không thể vì một chút như vậy mà đi mù quáng đưa ra quyết định, hắn cũng chỉ cười cười nói qua loa cho xong chuyện.

Huyện Xuân Dương tuy rằng cũng không lớn lắm, nhưng các cấp lãnh đạo trong đó quan hệ thì cực kỳ phức tạp. Vương Bác Hùng biết, hắn được như ngày hôm nay là do một tay Lý bí thư bồi dưỡng nên, bởi vậy hắn cũng chỉ tận tâm tận lực theo một phe của Lý bí thư mà thôi. Tuy rằng Lý bí thư sắp được thuyên chuyển lên thành phố, nhưng hắn cũng chẳng mấy tin tưởng cái vị tân phó chủ tịch huyện Từ Triệu Bân kia, bởi vậy hắn vẫn giữ nguyên lập trường của mình. Căn bản cũng vì một loạt sự kiện trước buổi tổng tuyển cử tại xã nhà, đến ngay cả chuyện hắn tư tình cùng Cảnh Tú Cúc cũng bị người ta phơi bày trước bàn dân thiên hạ, đến cả các cấp lãnh đạo trên huyện cũng biết. Tuy rằng hắn không có đủ căn cứ chính xác là do Vũ Thu Linh đứng đằng sau giật dây, nhưng Vương Bác Hùng vẫn rất cảnh giác cao độ đôi vợ chồng này. Bởi theo hắn nhận định, cả hai vợ chồng nhà này đều thuộc cái dạng người mặt ngoài thì tươi cười niềm nở, sau lưng thì lại không từ thủ đoạn hại người.

Nói chung tất cả mọi người ở buổi tiệc rượu này cũng đều có toan tính riêng của mình, bởi vậy mà ngoài miệng thì vẫn cười đùa nói chuyện vui vẻ, nhưng thực tế lại đang ngấm ngầm đề phòng lẫn nhau. Sau hai giờ đồng hồ thì buổi tiệc chia tay cũng kết thúc.

Vương Bác Hùng có vẻ như uống hơi nhiều, bước đi cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, Trương Dương liền xung phong nhận nhiệm vụ đưa hắn về nhà. Lúc lên xe jeep của Trương Dương thì đôi lờ đờ như say rượu của hắn đột nhiên lại mở lớn, ánh mắt đầy vẻ thâm thúy khó lường.

Trương Dương liền hiểu, hóa ra thằng nhãi này từ nãy tới giờ vẫn là giả bộ dạng say rượu.

“Hai vợ chồng Vũ Thu Linh thực sự không đơn giản chút nào!” Vương Bác Hùng đột nhiên lại nói những lời đầy thâm ý này.

Trương Dương chỉ cười nhàn nhạt cũng chẳng nói gì, vẫn cứ chú tâm lái xe.

Cũng vì sắp chuyển đi nên Vương Bác Hùng giờ đây là dùng tư cách của một người ngoài cuộc mà nhận xét chuyện tình của xã Hắc Sơn Tử. Ở xã Hắc Sơn Tử này thì người khiến hắn có cảm giác thân thiết cùng tin tưởng nhất chỉ có mình Trương Dương, cũng không hẳn là vì nhờ Trương Dương mà hắn có thể được thăng chức, quan trọng hơn, hắn luôn cho rằng người thanh niên trẻ tuổi này chắc chắn sẽ không có xung đột về lợi ích với hắn. Bởi vậy hắn mới lấy tư cách tiền bối mà nhắc nhở Trương Dương một câu: “Trên quan trường cũng nên đề phòng hai loại người. Một là tiểu nhân, và một là nữ nhân!”

Hắn tuy rằng không có điểm mặt chỉ tên ai, nhưng Trương Dương cũng hiểu ý tứ sâu xa trong câu nói của hắn. Vương Bác Hùng ý là muốn nhắc nhở Trương Dương đề phòng đôi vợ chồng Từ Triệu Bân. Một người là tiểu nhân, còn một người là nữ nhân, tổ hợp hai người này quả thực có lực sát thương cực mạnh, chỉ cần ngươi không để ý là họ chắc chắn sẽ cho ngươi một đòn chí mạng.

Vương Bác Hùng cũng không muốn nói nhiều đến chủ đề này nữa, bắt đầu chuyển đến trọng tâm vấn đề của hắn: “Nghe nói Lý bí thư sắp chuyển lên Giang Thành phải không?”

Trương Dương cũng không có trả lời hắn, mà lại hỏi ngược lại: “Ngươi được lên huyện Xuân Dương, vậy ai sẽ tới tiếp nhận công tác của ngươi?”

Vương Bác Hùng nở nụ cười: “Chúc Khánh Dân nguyên là trưởng xã Tây Lâu, hắn cũng là một đảng viên lão thành lâu năm, phỏng chừng hắn sẽ được chuyển tới xã Hắc Sơn Tử thay ta công tác!” Lúc nói ra mấy lời này, Vương Bác Hùng cũng thấy cao hứng. Chức sắc vừa được đề thăng lên một chút, nhãn giới cũng được nâng lên một tầm cao mới. Tầm mắt của hắn giờ đây không chỉ bó hẹp trong một xã nữa, mà là toàn huyện Xuân Dương này, đó chính là cái nhìn đại cục của một vị quan lớn cần phải có.

Trương Dương chở Vương Bác Hùng tới tận nhà, Vương Bác Hùng cũng khách khí mời Trương Dương vào ngồi uống trà nói chuyện. Nhưng trong lòng Trương Dương lúc này chỉ nghĩ tới Hải Lan, hắn cười cười nói mấy lời khách sáo rồi xin cáo từ.

Từ biệt Vương Bác Hùng xong Trương Dương liền tới một trạm điện thoại công cộng gần nhất, gọi cho Hải Lan. Nhưng mà chuông điện thoại vẫn cứ kêu mãi, hơn mười phút mà chẳng thấy có ai bắt máy cả. Trương Dương liền gọi điện tới đài truyền hình, nhưng làm hắn ngạc nhiên là người ta nói Hải Lan cũng không có đi làm.

Ngay đúng lúc Trương Dương chuẩn bị bỏ đi, rốt cục Hải Lan cũng nhắn tin cho hắn nói: “Ta đang ở tháp Hồng Nhạn.”

Tháp Hồng Nhạn nằm ở bên cạnh dòng sông Xuân Thủy, cũng là một thắng cảnh nổi tiếng ở huyện Xuân Dương. Mà nổi tiếng nhất lại là khu chợ đêm dưới chân tháp, chợ kéo dài dọc theo bờ sông Xuân Thủy, đây cũng là nơi mà dân chúng huyện Xuân Dương buổi tối thích đến nhất.

Lúc Trương Dương chạy ô tô tới tháp Hồng Nhạn, thì chợ đêm cũng đã bắt đầu tan họp, hàng quán cũng đang dần đóng cửa. Trương Dương hòa mình vào dòng người đông nghịt chen chúc đi tới chân tháp, sau một lúc rốt cục cũng tìm thấy bóng dáng Hải Lan lẫn trong đám người.

Hải Lan mặc một chiếc áo len cao cổ màu xanh thẫm, khăn quàng cổ kẻ karô màu đỏ và đen, váy da đen, hai tay nàng vắt chéo đặt trước ngực, bóng dáng người đẹp cô đơn đứng dưới ngọn đèn cao áp. Nàng đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó, như lưỡng lự, như bâng khuâng.

Tuy rằng nàng đang đứng dưới ánh đèn điện cao áp, nhưng Trương Dương vẫn thấy vẻ u ám mờ mịt trong mắt nàng. Hắn chậm rãi bước tới, dừng lại trước mặt nàng, hai người cứ thế đứng nhìn nhau một lúc. Hải Lan cắn cắn môi dưới, đôi mắt u sầu cũng xuất hiện một tia tình cảm ấp áp.

Trương Dương nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của nàng. Hải Lan xấu hổ giấu khuôn mặt cười trong chiếc áo khoác, nắm chặt tay hắn kéo hắn tới chỗ tháp Hồng Nhạn. Thấy xung quanh đã không còn ai, Trương Dương liền dùng sức kéo nàng lại, ra sức ôm chặt vào lòng mình. Thân thể mềm mại của Hải Lan bỗng run lên nhè nhẹ, trái tim băng giá của nàng đang được hơi ấm của hắn sưởi ấm lại, nàng nhỏ giọng nói: “Ta tưởng ngươi sẽ không tới...”

Trương Dương hôn lên khuôn mặt cười xinh đẹp kia một cái, nhìn thẳng vào mắt nàng hỏi: “Vì sao lại nghĩ như vậy?”

Hải Lan nắm chặt cổ tay hắn nói: “Hôm nay là sinh nhật của ta!”

Trương Dương giờ này mới hiểu, tại sao tối nay tâm tình nàng ta lại lạ như vậy, cúi đầu khẽ hôn má nàng một cái nữa nói: “Sinh nhật vui vẻ!”

Hải Lan có chút oán trách nhìn hắn, hờn dỗi nói: “Đồ keo kiệt! Đến quà mừng sinh nhật cũng không có!”

Trương Dương cười nói: “Ngươi muốn cái gì?”

Hải Lan ngẩng đầu lên nhìn ngọn tháp cao vút, thì thầm nói: “Ta muốn lên trên đó ngắm nhìn xung quanh!” Tháp Hồng Nhạn bởi vì đã lâu không sử dụng nên cũng không được tu sửa lại, bởi vậy người ta cũng đã cấm ra vào tháp để đảm bảo an toàn. Để phòng ngừa du khách len lén lên tháp, người ta cũng đã dùng mấy tấm ván đóng chặt vào cửa sổ ba tầng tháp phía dưới.

Trương Dương nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hải Lan, kéo chạy nàng chạy vòng ra phía sau tháp, chỗ khuất tầm mắt người khác nhất, lúc này hắn mới mỉm cười nói: “Ta cõng ngươi lên đó!”

Hải Lan nhìn đỉnh tháp cao vút trong mây, lắc đầu cảm thán nói: “Làm sao mà lên đó được!”

Trương Dương ngồi xổm xuống, dõng dạc nói: “Ôm chặt ta, rồi nhắm mắt lại!”

Hải Lan cũng ngoan ngoãn áp ngực lên lưng hắn, vòng hai tay ôm chặt cổ hắn. Trương Dương nhún mạnh lấy đà một cái rồi phóng vọt lên cao, lúc hết đà tay phải hắn bám chắc vào chiếc mái cong, sau đó hắn lại nhẹ nhàng búng người nhảy lên một lần nữa là tới được tầng hai. Dưới ánh trăng sáng, Trương đại quan nhân như một con thằn lằn trên tháp đang trèo lên từng chút từng chút một. Tuy rằng trên lưng còn cõng Hải Lan, nhưng động tác của hắn vẫn nhanh nhẹn vững vàng như thường, chỉ một chốc lát, hai người đã tới được đỉnh tháp.

Hải Lan cũng biết chuyện gì đang xảy ra, tuy rằng có Trương Dương ở bên cạnh nhưng nàng cũng sợ đến tim đập loạn xạ cả lên. Cả quãng đường nàng không dám mở mắt một lần nào, chỉ gắt gao ôm chặt lấy cổ Trương Dương, cả người dán sát lên lưng hắn. Đến lúc cảm nhận được hai chân đã đặt trên đất bằng, nàng mới dè dặt mở mắt từng tí một.

Lúc này những trận gió đêm se se lạnh thổi ào ạt qua hai người bọn họ, đèn điện phía dưới giờ chỉ nhỏ tí như những đốm sáng xinh xinh. Hải Lan vui mừng hét lớn một tiếng rồi nhào ngay vào lòng Trương Dương ôm chặt lấy hắn: “Trời ạ! Ngươi làm như thế nào vậy?”

Trương đại quan nhân có chút đắc ý cười nói: “Lẽ nào ngươi chưa hề nghe qua công phu kinh công sao?”

Hải Lan phải mất một lúc lâu mới bình ổn tâm tình vui sướng của mình lại được, mở mắt ngắm nhìn khung cảnh đêm hiếm có này. Đứng ở trên đỉnh tháp cao vút, nàng cảm giác như chỉ cần với tay lên là có thể chạm được vào bầu trời đầy sao lấp lánh kia. Nàng vui sướng hét lớn lên một tiếng, rồi lại nhào vào lòng Trương Dương, gắt gao ôm chặt cái cổ của hắn rồi trao một nụ hôn nồng nhiệt. Hai người cứ thế lặng lẽ đứng trên đỉnh tháp hôn nhau bên dưới bầu trời đầy sao.

Đột nhiên Trương Dương lại cảm giác được khóe mắt Hải Lan có nước mắt, dùng ánh mắt ân cần nhìn nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao lại khóc?”

“Bởi vì ta hạnh phúc...”

“Chỉ cần ngươi thấy vui, hàng năm, cứ đến ngày này, ta lại cõng ngươi lên đây ngắm cảnh!” Trương Dương nói những lời này cũng là muốn thăm dò ý tứ của Hải Lan.

Hải Lan dịu dàng nở nụ cười, chẳng khác gì đóa bách hợp nở rộ còn vương những giọt sương đêm: “Ta không có tin hứa hẹn!”

“Nếu ngươi không tin, ta sẽ nhảy từ đỉnh tháp Hồng Nhạn này xuống dưới kia cho ngươi coi!”

Khóe môi Hải Lan nở nụ cười trêu tức, hiển nhiên là nàng không tin thằng nhãi này dám làm thật. Thế nhưng Trương Dương đột nhiên lại ôm chặt lấy thân thể nàng, rồi thả người nhảy xuống bên dưới. Hải Lan cũng bị giật mình, ôm chặt lấy người Trương Dương, sợ hãi hét lên chói tai. Gió bên tai cứ thế gào thét, hai người vùn vụt lao nhanh xuống dưới. Bỗng nhiên Trương đại quan nhân vươn cánh tay phải ra, chuẩn xác bám chắc vào một góc chiếc mái cong cong, hắn dừng lại một chút rồi lại thả tay để người tiếp tục rơi xuống dưới.

Một lần nữa lại được đứng trên đất bằng, nữ phát thanh viên xinh đẹp lần đầu tiên được trải qua những cảm giác kích thích như vậy. Nàng vừa thở dốc vừa trừng mắt nhìn thẳng Trương Dương.

“Cảm giác thế nào?” Trương Dương tươi cười hỏi.

“Giờ ta mới phát hiện ra, ngươi không chỉ là đồ con lừa, mà còn là một con khỉ nữa!” Hải Lan hờn dỗi trả lời lại.

Trương đại quan nhân nhấn mạnh nói: “Làm con lừa cũng không thoát khỏi số phận bị ngươi cưỡi. Làm con khỉ cũng tránh không được bị ngươi nắm giữ số phận. Số ta thực khổ quá đi!”

Hải Lan cũng cảm nhận được cái kia của hắn đang cứng dần lên, nàng thò tay tóm cái thứ đang ngóc đầu dậy của hắn, làm mặt hung ác nói: “Ngươi thực chẳng có chút thành thận nào cả!”

Dòng sông Xuân Thủy về đêm vắng vẻ không người, chiếc xe jeep bên trong rừng cây không ngừng lắc lư, bên trong xe thỉnh thoảng truyền ra tiếng nữ nhân rên rỉ cùng tiếng nam nhân thở dốc. Đột nhiên một bàn tay trắng nõn đặt trên cửa kính xe, sau đó bàn tay đó lúc thì nắm chặt lại, lúc thì lại như cào cấu cửa kính xe, một lúc lâu sau bàn tay đó mới vô lực chậm rãi tuột xuống phía dưới.

Trong chiếc xe jeep ấm áp, ánh mắt rực lửa nóng bỏng của Hải Lan gắt gao ngắm nhìn Trương Dương, hắn không nhịn được lại lần thứ hai tiếp tục nhào tới, làm công việc cày sâu cuốc bẫm.

Rốt cục tất cả cũng yên lặng trở lại, hai người lặng lẽ nằm ôm ấp nhau. Khuôn mặt cười của Hải Lan cũng đả đỏ ửng lên, ngón tay trỏ nàng dí dí trên trán hắn, nhẹ giọng mắng: “Ngươi là một gã bại hoại, ở đây mà ngươi cũng dám làm chuyện ấy được!”

Trương Dương cũng gượng cười, nói ra thực xấu hổ, cái sáng kiến làm rung xe ở bên bờ hồ Xuân Thủy không phải là của hắn, mà là hắn chỉ tiếp bước của Lý Trường Vũ cùng Cát Xuân Lệ mà thôi, như vậy cũng có thể nói hắn là ăn cắp bản quyền ý tưởng của người khác. Chỉ có tự mình trải nghiệm, hắn mới cảm nhận được sự kích thích cùng hưng phấn cao độ của cái chuyện này. Thảo nào người ta toàn là kẻ có chức có quyền lại thích đi ra bờ sông chơi cái trò rung xe như vậy. Nhưng mà muốn ** thì cũng phải có thực lực, cái vị Lý bí thư kia, tuổi cũng đã ngoài tứ tuần rồi mà vẫn còn thích đi tìm thú vui mới lạ, cũng chỉ vì hưng phấn quá độ mà tẹo nữa thì đứt cước, cũng may lúc đó Trương đại quan nhân đi ngang qua đó, ra tay cứu hắn được một mạng.

Hải Lan như con mèo nhỏ ngoan ngoãn cuộn tròn người nằm trong lòng Trương Dương. Chỉ có ở bên cạnh hắn, nàng mới cảm nhận được sự ấp áp, bây giờ nàng mới biết thế nào là hạnh phúc. Chỉ có hắn mới giúp nàng tạm thời quên đi những phiền não u sầu của cuộc đời.

“Trương Dương! Ta phải đi...” Lưỡng lự một hồi lâu, Hải Lan mới đủ can đảm nói ra những lời này.

Trương Dương bỗng nhiên thấy người nao nao. Đôi mắt đẹp của Hải Lan cũng ngập tràn nước mắt, nàng run run nói: “Cuối tuần ta sẽ lên đài truyền hình tỉnh báo danh!”

“Là Đông Giang sao?” Giọng điệu Trương Dương cũng trở nên nặng nề hơn. Tỉnh Đông Giang cách Xuân Dương hơn năm trăm km, trong mắt Trương Dương thì đây hiển nhiên là một nơi xa xôi cách trở.

Hải Lan gật gật đầu, thấy tâm tình Trương Dương không được tốt lắm, nàng liền cầm đôi bàn tay to bè của hắn, dùng hơi ấm từ tay mình giúp hắn bình tĩnh lại.

“Vì sao phải đi?” Trương Dương có chút kích động hỏi tiếp.

Hải Lan cũng không dám đối diện nhìn thẳng Trương Dương, hai hàng lông mi cũng cụp xuống trầm giọng nói: “Ta cũng chỉ định ở lại Xuân Dương này tạm thời một thời gian mà thôi, cũng là để chuyển lên đài truyền hình tỉnh nên ta mới tạm thời công tác ở đây ít lâu. Hiện giờ thủ tục đã làm xong rồi...”

Trương Dương phẫn nộ gần lêm cắt đứt lời nàng: “Vì sao phải đi?” Trong mắt hắn giờ đây tràn ngập bi thương cũng phẫn nộ.

Hải Lan cắn cắn môi dưới, chẳng hiểu sao trước câu hỏi này của Trương Dương, nàng không tài nào mở miệng giải thích được.

Mấy loại tâm tình bi thương từ trước tới nay chưa từng có cứ thế lan tràn trong nội tâm của Trương Dương. Đầu tiên là Tả Hiểu Tình, giờ lại tới Hải Lan, tại sao trong mắt các nàng mình lại không đáng giá để các nàng phải ở lại sao? Tả Hiểu Tình buộc phải rời đi vì gia đình ép buộc thì không nói, thế nhưng còn Hải Lan thì sao? Từ lâu hắn cũng nhận ra, hắn với Hải Lan không chỉ là giới hạn trong vấn đề nhu cầu, chẳng biết tự lúc nào hắn đã thực sự thích Hải Lan. Tuy rằng Hải Lan vẫn một mực trốn tránh không muốn xác lập quan hệ với hắn, nhưng hắn vẫn tin tưởng chỉ cần hắn nỗ lực thêm một chút nữa, thì sẽ có một ngày, nàng ta sẽ mở rộng tấm lòng mình đón nhận hắn. Nhưng mà giờ đây nàng ta lại quyết tâm đi Đông Giang công tác, đó chẳng phải chứng tỏ nàng thực sự muốn trốn tránh, muốn dời xa hắn sao? Thế nhưng làm Trương đại quan nhân phẫn nộ nhất chính là nàng ta trước giờ cũng không thèm nói trước cho mình biết chuyện này, cũng chẳng cần hỏi qua ý kiến của hắn, đùng một cái lại muốn đi ngay.

Hải Lan im lặng chỉnh đốn lại quần áo, ánh mắt cùng biểu tình vẫn cứ hờ hững như thường. Trương đại quan nhân cảm giác như mình bị coi thường, hắn thấy Hải Lan chỉ xem hắn như một người xa lạ, quả thực hắn không tài nào tiếp thu được điều này. Một nữ nhân lúc nãy còn ngoan ngoãn hầu hạ mình, vậy mà trong nháy mắt lại trở nên hờ hững lạnh lùng như vậy. Phải chăng từ trước tới giờ nàng ta chưa hề sinh lòng yêu thương mình? Tất cả những điều trước đây chỉ là để giải quyết nỗi sầu muộn cô đơn trống trải trong lòng nàng? Phải chăng hắn vốn dĩ chỉ là một gã khách qua đường mà thôi?

Lúc này nội tâm Trương Dương dâng trào nỗi niềm thất bại chưa từng có. Bởi nhẽ Trương đại quan nhân vốn dĩ là người của thời đại phong kiến do may mắn mới được trọng sinh tới thời đại này. Bởi vậy hắn vẫn cứ quan niệm rằng nữ nhân sinh ra là để phục vụ nam nhân, nữ nhân không có quyền rời bỏ nam nhân. Thế nhưng Hải Lan lại là một trường hợp đặc biệt, nàng ta đã phá vỡ cái khái niệm đã ăn sâu vào tiềm thức của hắn.

Hải Lan nhẹ giọng nói: “Nếu như ta nói, ta sẽ dời đi, và hai chúng ta cũng chẳng còn quan hệ gì nữa. Ngươi nghĩ sao?”

Trương Dương cũng không trả lời, vẫn cứ lặng thinh.

Hải Lan lại nói tiếp: “Ta có lý tưởng của mình. Ta có cuộc sống riêng. Ta sẽ không vì bất kỳ kẻ nào mà thay đổi điều đó. Ta đã nói với ngươi từ rất lâu, rằng ta chỉ yêu chính bản thân ta mà thôi!”

Trương Dương lặng lẽ nhìn nàng, qua một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Ngươi nói đúng. Ngươi không thuộc về Xuân Dương, lại càng không thuộc về ta... Để ta đưa ngươi về nhà!” Hắn nổ máy rồi cho xe chạy thẳng một mạch.

Lúc xe tới cổng tiểu khu Xuân Trữ, Hải Lan rốt cục cũng không nhịn được, hai hàng nước mắt cứ thế lăn dài chảy xuống. Nàng từ phía sau ôm chặt lấy cổ Trương Dương, môi hôn lên khuôn mặt băng lãnh của hắn.

Vẻ mặt Trương Dương đờ đẫn nói: “Chị! Về đến nhà rồi...”

Hải Lan gật đầu, cố gắng đè nén cảm xúc bi thương của mình lại, giọng run run nói: “Bảo trọng...”

Trương Dương chậm rãi cho xe chạy trở lại con đường tối đen như mực ngoài kia. Đèn giao thông chuyển sang đỏ, hắn dừng xe lại rồi mở radio lên, bên trong phát ra giọng hát khàn khàn nhưng lại vô cùng tang thương: “Một người lặng lẽ bước đi trong đêm tối. Cô đơn trống trải trên con phố dài. Một người đang đi tìm điều chi? Là kẻ khác hay là chính mình. Một người đang khẩn cầu điều gì? Là đêm tối hay là tình yêu...”

Đèn nhảy sang màu xanh, nhưng dường như Trương Dương cũng không có nhận ra, hắn vẫn ngồi im bất động như cũ. Một chiếc xe taxi màu hồng đằng sau bị Trương Dương cản đường không chạy đi được, gã tài xế giận dữ bấm còi inh ỏi, nhưng vẫn không thấy chiếc xe đằng trước phản ứng gì. Hắn đành phải hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu ra mắng lớn: “Cái con mẹ ngươi chứ. Còn đứng ở đó làm gì nữa? Cho xe chạy đi chứ?”

Trương Dương nhàn nhạt đẩy cửa xe ra, bước tới chỗ xe taxi đằng sau, đưa tay tóm lấy cổ áo gã tài xế xe taxi, dùng sức lôi hắn từ trong xe ra bên ngoài qua cửa sổ xe. Một quyền như trời giáng của Trương đại quan nhân giáng thẳng vào mặt gã tài xế xấu số kia, máu me vương vãi khắp trên mặt hắn lẫn dưới đất. Hai mắt Trương Dương cũng đỏ ngầu lên, một quyền nữa lại vung lên.

“Trương Dương! Dừng tay!” Hải Lan sắc mặt tái nhợt vọt tới gắt gao ôm chặt lấy người Trương Dương, làm nắm tay hắn đột ngột dừng lại giữa không trung.

Tên tài xế đang nằm dưới đất kia chật vật bò dậy, hai tay hắn bưng chặt mồm mũi đang be bét máu của mình lại, ánh mắt vô cùng sợ hãi nhìn Trương Dương. Hắn không còn chút dũng khí nào dám ở lại đây lâu hơn nữa, chạy như chối chết nhảy vào trong xe, rồi nhanh chóng đánh xe chạy mất hút.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hải Lan cũng đầy nước mắt, nàng cầm lấy nắm tay đầy máu của Trương Dương, giọng run run gọi: “Trương Dương!”

Trương Dương lộ ra một tia cười nhàn nhạt, dùng bàn tay trái không dính máu của mình vuốt vuốt mái tóc dài của Hải Lan, thấp giọng nói: “Ngươi quay về đi. Ta không sao!”

Hải Lan lẳng lặng đứng ở giữa đường chăm chú nhìn bóng dáng chiếc xe dần dần khuất bóng trong màn đêm đen khịt. Nàng ngồi xổm xuống, hai tay bưng mặt khóc như mưa. Trong nháy mắt, nàng cảm giác như cả thế giới này dường như hoàn toàn sụp đổ.

Nhấn Mở Bình Luận