Yêu Vương Báo Ân
Trần gia lão đại Thiết Ngưu trèo lên trên thân cây táo, ngồi vững vàng chỗ trạc cây, dưới tàng cây là một đám trẻ con đang ngẩng cổ chờ mong nhìn hắn, khiến cho hắn có chút đắc ý nho nhỏ.
Hắn lặng lẽ liếc mắt nhìn Hương Nhi muội muội nhà Dư tiên sinh, muội muội này lúc vừa mới tới đây cả người đều xanh xao vàng vọt, ở trong nhà tiên sinh được hai năm, bây giờ khuôn mặt cũng đầy đặn hơn, da thịt lại trắng, mềm mại xinh đẹp khiến người nhìn liền thích, ở ngõ nhỏ này không có ai không thích tìm nàng chơi cùng. Có lẽ do nàng là đồ đệ của tiên sinh, đi theo tiên sinh học mấy năm nên cũng không giống mấy đứa trẻ con ở đây. Nàng chưa từng để người mình dơ bẩn, cũng không ngoáy mũi, quần áo lúc nào cũng gọn gàng sạch sẽ, lúc ngọt ngào cười rộ lên nhìn rất đáng yêu. Nhưng lúc Hương Nhi muốn chơi xấu thì ai cũng bị nàng trêu đùa không thoát được.
Thiết Ngưu hái xuống từng chùm táo sai trĩu trịt, ném xuống cho đồng bọn. Quả táo xấu xí vẹo nứt nhưng khi ăn vào miệng vừa thơm lại vừa ngọt, chính là loại đồ ăn vặt mà bọn trẻ thích nhất. Hắn thầm cất giấu tư tâm, đem chùm táo to nhất, nhiều nhất nhắm về phía tay Viên Hương Nhi mà ném xuống.
Viên Hương Nhi đứng ở dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn tiểu bằng hữu. Thời thơ ấu chân chính của nàng vượt qua giữa những loại học phí đắt đỏ cùng hứng thú điểm cao vượt cấp, ngồi trong xe hơi xa hoa, có tài xế riêng chuyên trách, học chương trình học dày đặc đến không thở nổi. Lúc đó nàng hầu như đều qua lại trên trường, chạy hết từ chương trình học nọ đến chỗ học kia, gần như không có chút thời gian rảnh rỗi để vui chơi giải trí.
Không nghĩ tới khi nàng vừa hơn hai mươi, lại được sống lại một lần nữa, còn có thể sống nhàn nhã, có thể trải qua tuổi thơ ấu vô tư thoải mái chơi đùa.
Đám trẻ con đang vội tranh nhau mấy chùm táo nên không thấy được lúc này, ở bên cạnh Viên Hương Nhi có một thân ảnh màu đen cao gấp mấy lần bọn chúng, chính là Mị - yêu quái mà Hương Nhi đã trông thấy vào ngày đầu tiên nàng đi theo sư phụ đến trấn Khuyết Khâu.
Vóc dáng Mị cao lớn, bả vai rộng, đầu nhỏ màu đen, trên đầu có hai con mắt dựng đứng, hắn đứng xen lẫn trong một đám con nít, ngẩng đầu nhìn tên nhóc ngồi trên cây đang ném chùm quả xuống dưới.
Viên Hương Nhi lại nhận thêm được một chùm táo sai trĩu quả, Đại Ngưu thỉnh thoảng lại có thể ném chuẩn xác vào trong tay nàng mấy chùm lớn, cho nên nàng thậm chí không cần xông lên trước tranh đoạt với tiểu đồng bọn thì trong ngực nàng cũng đã ôm rất nhiều táo ngọt.
Viên Hương Nhi vẫn nhìn thẳng lên phía ngọn cây, nhưng lại lặng lẽ đem một chùm táo đưa tới tay yêu quái bên cạnh. Yêu ma to lớn ngơ ngác vươn tay nhận lấy.
Ở trong trấn hai năm, Viên Hương Nhi phát hiện ra yêu quái này tuy hình thể khổng lồ, nhưng đúng là giống như sư phụ nói, hắn chỉ thích đi lẫn vào trong đám người để chơi đùa, cũng không làm ra chuyện khác người, cho nên dần dần nàng cũng không còn sợ hắn. Thậm chí bây giờ nàng còn cảm thấy yêu quái này đến đây nhìn lâu như vậy cũng chỉ vì muốn có một chùm quả mà thôi.
Quả nhiên, yêu quái to cao kia phủng một chùm quả trong tay liền ngó trái nhìn phải, ngồi xổm xuống một bên, nghiêng đầu nghiên cứu đồ vật trên tay.
Đại Ngưu nhảy từ trên cây xuống, vỗ vỗ mấy chỗ bẩn bụi trên quần: "Được rồi, chỉ lấy được có như vậy thôi, mấy chùm còn lại đều ở trên cao ta không với tới."
"Không với được sao? Ta mới được có một chút."
"Tiếc thật, trên kia vẫn còn nhiều mà, vậy lần sau chúng ta mang thêm một cây gậy trúc đến đập quả đi."
Bọn nhỏ trở về, mặt đầy tiếc nuối, nhưng đột nhiên chúng nghe thấy tán cây xôn xao tiếng vang, quả táo, lá cây, thậm chí cả sâu lông cũng đều rơi xuống, rơi đầy trên đầu, trên cổ bọn chúng.
"Ui chao, sao lại có gió lớn thế nhỉ?"
" Nhiều táo rơi xuống quá, nhặt mau lên. "
Bọn nhỏ hi hi ha ha, vừa tránh trái cây rụng, vừa nhặt táo lên bỏ đầy vào vạt áo ôm trước bụng.
Trong thế giới mà chúng không nhìn thấy, có một thân ảnh đứng bên cạnh cây đang duỗi dài cổ, hít căng ngực ra lấy sức thổi một hơi, thế mà một hơi đấy lại mang đến một trận gió lốc, lung lay tán cây rung lên phần phật.
Bọn trẻ con mừng như được mùa, rủ nhau tới lạch nước nhỏ rửa sạch táo, lại phủi sạch vạt áo để đựng lại, ngồi xuống mấy tảng đá xung quanh ăn ngọt tư tư, vừa ăn vừa nói chuyện cực kỳ vui thích. Ăn xong, bọn chúng vẫn còn có việc phải làm: Đến ven chân núi nhặt một ít củi mang về nhà.
Trong số mấy đứa trẻ con, cũng chỉ có Viên Hương Nhi không cần làm mấy việc này.
Bây giờ, nàng không cần phải nhặt củi hay cắt cỏ heo mỗi ngày, thậm chí không cần phải gánh nước nấu cơm. Hàng ngày, nàng ngoại trừ học tập sẽ là chơi đùa, quần áo lúc nào cũng rất sạch sẽ, hai tay trắng nõn, về nhà lại thường xuyên có đùi gà thơm ngào ngạt để ăn.. Viên Hương Nhi chính là đối tượng mà tiểu đồng bọn cực kỳ hâm mộ.
" Hương Nhi, một lát nữa bọn ta sẽ quay lại, ngươi ở chỗ này đợi bọn ta một chút nha! "
Bọn nhỏ vẫy tay chào nàng đi vào trong núi. Viên Hương Nhi ngồi một mình bên bờ suối cũng không thấy nhàm chán. Thế giới này không có bất cứ một sản phẩm điện tử nào nhưng cũng không buồn tẻ chán ngắt như trước kia nàng tưởng tượng, mà mỗi ngày luôn có những sự việc khiến nàng thấy thú vị và mới mẻ cực kỳ.
Ví dụ như ngay tại lúc này, cách nàng không xa, ở bên cạnh lạch nước nhỏ có một con đầu ếch thân người, đầy đủ hai chân hai tay như nhân loại, mặc một bộ quần áo xanh lá.. Nó đang bò dọc lên trên một khối đá mặt phủ kín rêu phong. Con ếch nhỏ dường như đang muốn hái mấy quả mơ chín đỏ rực rủ xuống bên cạnh lạch nước. Nó leo lên khối đá ẩm ướt có rêu nên trơn trượt cực kỳ, mỗi lần bò lên được một chút lại bị trượt chân xuống, cả thân hình nho nhỏ lăn thành một vòng xuống dưới bãi sỏi.
Viên Hương Nhi ngồi một bên nhìn lén, trong đầu bỗng nổi lên ý xấu muốn trêu đùa nó. Lúc con ếch xanh vất vả leo được lên tảng đá, nó vươn tay chuẩn bị với tới chùm quả cây chín đỏ, Viên Hương Nhi lại lặng lẽ dùng một nhánh cây ngáng chân nó một cái, ngay lập tức con ếch liền ngã bùm xuống mặt cỏ.
Nàng nhịn cười nhìn con ếch choáng váng đầu óc bò dậy. Thị lực của loài ếch không tốt lắm, chỉ nhìn thấy vật động đậy, cho nên ếch xanh không nhìn thấy được Viên Hương Nhi đang ngồi yên lặng gần đó. Nó bò lên trên bãi cỏ, ngơ ngác sờ đầu, dường như không hiểu vì sao mình lại rơi xuống, nó đành phải tiếp tục quay lại bò lên trên tảng đá. Viên Hương Nhi thấy vậy thì cười lăn cười bò.
Nàng ngồi đó bắt nạt tiểu ếch tinh mấy lần thì nghe được phía sâu trong rừng cây loáng thoáng truyền đến một tiếng khóc nhỏ. Nàng nghiêng tai lắng nghe một chút, đứng dậy, tiện tay nhấc tiểu ếch tinh lên trên mặt tảng đá, vặt mấy quả mơ chín để trước mặt con ếch ngốc nghếch kia.
" Không đùa với ngươi nữa, ngươi cầm lấy ăn đi. "
Viên Hương Nhi tìm tới chỗ tiếng khóc. Nàng tách bụi cây rậm rạp ra, liền thấy một con mèo rừng nhỏ chừng một tháng tuổi đang bị sập bẫy của thợ săn. Trên đùi nhỏ của nó bị thương, máu tươi đầm đìa. Nó không có sức vùng vẫy, nằm ghé trên mặt cỏ rơi nước mắt, nhỏ giọng khóc nấc lên.
Nó thấy Viên Hương Nhi xuất hiện liền bị dọa dựng xù lông, miệng nhỏ gào lên tiếng người:" Aaa, là Nhân loại đáng sợ! Nhân loại đáng sợ xuất hiện.. hức.. phụ thân đại nhân mau tới cứu con, phụ thân đại nhân cứu mạng aaa.. "
Giọng nói non nớt như trẻ con của con mèo rừng nhỏ làm Viên Hương Nhi kích động vui vẻ. Từ đời trước nàng đã thích những sinh vật lông xù như vậy. Nàng vươn tay bẻ kẹp sắt trên chân con mèo nhỏ, cẩn thận bế nó ra khỏi bẫy.
" Aaa.. Nhân loại thật đáng sợ. Ngươi không được tới gần đây, không được bắt ta! "Mèo nhỏ bị Viên Hương Nhi bế trên tay, hắn quơ mấy cái móng vuốt nhỏ giãy giụa khắp nơi, muốn cào lên người nàng.
" Yên nào. "Viên Hương Nhi thuần thục gãi cổ nó, không cho nó cào lên người mình:" Ta xem vết thương cho ngươi. "
Trên cái đùi nhỏ đều là máu, nàng vừa đụng nhẹ một chút, không biết là vì đau hay do bị dọa sợ, mèo nhỏ liền hét chói tai.
Bỗng dưng trong rừng cây truyền đến tiếng kêu trầm thấp đầy phẫn nộ, gió tanh ngay lập tức thổi vào mặt, cát bay đá cuốn, một con Miêu Tinh (mèo thành tinh) lớn nhảy từ trong rừng cây ra, miệng rít gào nhe răng, hung dữ nhảy về phía Viên Hương Nhi.
Miệng nó há to như bồn máu, vẩy đầy nước miếng. Viên Hương Nhi có thể thấy được rõ ràng mấy cái răng nhọn sắc lạnh che kín một chiếc lưỡi mèo to. Nếu nó cắn xuống một ngụm, mình chắc chắn sẽ đầu thân hai nơi, máu chảy thành dòng, thần tiên cũng không thể cứu mạng.
Đây là lần đầu tiên Viên Hương Nhi cảm nhận được chỗ khủng bố của bọn yêu ma. Không phải vì chơi đùa, không phải vì luyện tập, chỉ vì vô ý mà mất mạng.
Hơi thở tanh hôi thổi đến khắp người nàng, Viên Hương Nhi dựng tóc gáy, nỗi sợ tử vọng ập đến. Trong giây lát bị dọa đến thần hồn nát thần tính, gian nan giữa sống chết, Viên Hương Nhi cố gắng tỉnh táo lại một chút, run rẩy nhớ tới những pháp thuật cấm chú mà sư phụ dạy nàng hai năm qua.
Lục giáp thần chú? Không được, cái này cần có pháp khí.
Vẽ bùa Ngũ lôi phù? Không được, lúc này quá gấp loạn, bình thường ở nhà phải dọn hương án, trầm tâm tĩnh khí vẽ chục lá nàng mới có thể may mắn vẽ thành công một bùa, lại không có uy lực gì.
Dàn Thiên Môn Trận? Nàng không thể dàn xếp được a!
Mời Dương Thần Âm Binh? Không được, cái này cũng không làm được.
Lúc cuống cuồn như thế này, Viên Hương Nhi mới nhận ra mình học được không ít, nhưng tới lúc thực chiến cần dùng, nàng vẫn run rẩy hoảng loạn không sử dụng được bất kỳ biện pháp phòng ngự nào.
Vuốt sắc của Đại Miêu Tinh đã quét gần tới da, lúc này trên eo Viên Hương Nhi bỗng nóng rực. Năm đó rời thôn Viên Gia, sư phụ tự tay gấp bùa cho nàng, hiện tại nàng vẫn luôn mang theo trên người. Túi thơm đựng bùa mạnh mẽ tỏa ra một vòng ánh sáng chói mắt, hiện lên trước mặt Viên Hương Nhi một vòng mờ ảo có hoa văn ký tự màu vàng phức tạp. Vòng sáng phù văn uy nghiêm lấp lánh ánh vàng hiện lên, giúp Viên Hương Nhi chặn được một chiêu nghìn cân treo sợi tóc.
Là bùa hộ mệnh của sư phụ bảo vệ nàng.
" Đừng kích động, đây chỉ là hiểu lầm. Vết thương của mèo con không phải do ta làm, ta chỉ tình cờ đi ngang qua thôi. "Viên Hương Nhi giơ mèo nhỏ trong tay lên, tranh thủ thời cơ giải thích tình huống.
Đại Miêu Tinh lúc này không nghe lời nàng nói, đỏ mắt phẫn nộ, dùng móng vuốt sắc lạnh điên cuồng công kích về phía nàng. Nhưng mặc cho nó thay đổi mọi góc độ, vòng ánh sáng kia vẫn có thể ngăn trở chuẩn xác trước mặt nó, ngăn lại móng vuốt, bảo vệ người bên trong kín kẽ không chỗ hở.
Miêu Yêu hung mãnh tấn công làm bụi đất cuốn đầy trời, đất rung núi chuyển, cát đá mịt mù. Cả một vùng trời đất tối sầm, chỉ có vòng kim sắc phù văn tưởng chừng bạc nhược yếu ớt kia vẫn lặng lẽ tỏa ánh sáng vàng rực, kiên định mà che chở trước mắt Viên Hương Nhi.
Viên Hương Nhi cố gắng ổn định tâm tình. Nàng chạy ra ngoài chơi, không mang theo cái gì, chỉ có thể cắn ngón tay, tĩnh tâm lấy máu đầu ngón tay ra chỉ không vẽ bùa, vẽ Ngũ Lôi Phù có thể triệu hoán thiên lôi đánh xuống.
Bùa pháp mà Dư Dao dạy khác với nghi thức bùa pháp phức tạp của thế gian, chỉ lưu ý đến đạo pháp tự nhiên, có một chút linh quang thôi là đã thành bùa. Nhìn qua rất đơn giản, nhưng thật ra bùa pháp này cực kỳ tùy hứng, cái" một chút linh quang "kia cũng rất khó nắm bắt chuẩn xác được. Viên Hương Nhi đã tu tập lâu ngày mà vẫn chưa thành công, chưa nắm được cách thức. Nàng thường phải vẽ đến một hai chục lá bùa mới có thể vẽ thành công được một lá hữu dụng.
Vậy mà sư phụ cũng không thèm để ý gì, mỗi ngày chỉ biết nói:" Hương Nhi học quá tốt, vậy là được rồi, đi chơi đi, đi chơi đi. "
Lúc này mạng mỏng như chỉ mành treo chuông, Viên Hương Nhi không dám tùy tiện qua loa, nàng cắn rách đầu ngón tay, tĩnh tâm lại ngưng thần tụ khí vẽ một hơi.
Bùa đỏ nhàn nhạt hiện ra giữa không trung.
Thành công!
Viên Hương Nhi chưa kịp vui mừng, mấy đám mây đen đã bay tới, đánh xuống một tia sét lên thân hình to như ngọn núi nhỏ của Miêu Yêu, nhưng chẳng có chút hiệu quả gì, chỉ khiến nó càng thêm cuồng nộ.
Viên Hương Nhi tức giận vẽ lại Ngũ Lôi Phù một lần nữa.
Nhưng đúng lúc này, trước mắt nàng lại hiện lên một con cá nhỏ màu xanh lá nhàn nhã bơi lội.
Con cá nhỏ phe phẩy cái đuôi trong không trung, bơi lội một vòng. Viên Hương Nhi xoa xoa đôi mắt, nó liền từ một phân thành hai, biến thành hai con cá nhỏ một đỏ một đen.
Hai con cá nhỏ chuyển hướng đối diện nhau, nhanh chóng bơi thêm một vòng nữa, lớn dần thành một hình song ngư bát quái cực lớn.
Bên người Viên Hương Nhi dần dần an tĩnh lại, giống như có một vòng tròn trong suốt cực lớn bảo hộ bên ngoài người nàng, gió cát không thổi đến, vòng tròn lơ lửng giữa không trung đầy cành lá hỗn độn, chậm rì rì đưa người bên trong hạ xuống đất.
Một bóng hình quen thuộc xuất hiện trước mặt Viên Hương Nhi, người nọ nhẹ nâng tay, Miêu Yêu đang điên cuồng tấn công lập tức bị ném đi thật xa, cây cối cao lớn ven đường cũng bị đè ép gẫy rụng.
Có tiếng giống như trẻ con khóc nỉ non truyền đến, liền thấy thân hình Tê Cừ to lớn nhảy ra từ nền đất, nháy mắt hắn liền biến lớn, đâm một đôi sừng tam giác nhọn về phía Miêu Yêu, làm Miêu Yêu vừa mới lổm ngổm bò dậy lại bị đâm gục.
Dư Dao chỉ không ngưng kết bốn cột nước trong suốt, cấm trụ Miêu Yêu giãy giụa, nhấc con mèo nhỏ bị dọa đến run bần bật trong tay Viên Hương Nhi ra, vứt tới đó.
" Trả con cho ngươi, ngươi đừng lại xuất hiện ở đây nữa, nếu không ta phong ấn ngươi trăm năm. "
Thú lớn hung ác cụp đuôi, gầm nhẹ ô ô lên. Cuối cùng, nó không công kích nữa, ngậm con mình lên, nhảy mấy bước đã biến mất sau dãy núi.
Viên Hương Nhi vừa nãy còn sợ hãi đã trở nên an ổn, chân tay mềm ra, trượt mông ngồi xuống mặt đất.
Dư Dao quay lại nhìn, xoa đầu nàng cười khanh khách:" Ai chà, Hương Nhi đã có thể chỉ không vẽ bùa, chả mấy chốc liền có thể xuất sư rồi. "
Viên Hương Nhi vẫn hơi sợ hãi, chỉ cười ngây ngốc. Nàng cảm thấy mấy chữ xuất sư mà sư phụ nói chỉ có thể xem là nói đùa.
Yêu Tinh mình to như núi kia suýt chút nữa đã có thể dễ dàng lấy mạng của nàng, thế mà sư phụ vừa phất tay chỉ chỉ mấy cái liền có thể hạ gục nó. Nàng còn kém sự phụ quá xa, làm sao có thể nhanh chóng xuất sư được?
* * *
Có sư phụ ở cùng, khoảng thời gian thơ ấu vô ưu vô tư tưởng chừng có thể kéo dài thêm. Mỗi ngày Hương Nhi đều nhàn nhã học một chút thuật pháp, lại tùy ý chơi đùa với bọn tiểu yêu tinh hoặc mấy đứa trẻ con cùng xóm. Nhưng thời gian lại giống như dòng suối kia, lặng lẽ chảy về hướng đông đi mất.
Cây ngô đồng trong sân lại thay lá vàng, bệnh của sư nương cũng càng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Nàng không thể dạy Viên Hương Nhi học bài nữa, nằm trên giường bệnh không dậy nổi.
Viên Hương Nhi vào phòng thăm nàng, chỉ thấy sắc mặt sư nương xanh trắng, ánh mắt đã không còn thần chí. Nếu sư nương không còn thở nhẹ, sẽ giống hệt như một người đã mất.
Sư phụ mấy ngày này cũng không ra khỏi nhà, gần như lúc nào cũng ngồi ở mép giường, nắm lấy bàn tay tái nhợt kia, trầm mặc nhìn thê tử nằm đó.
Từ khi quen biết, Viên Hương Nhi biết tính tình của sư phụ rất tùy ý, tiêu sái, thậm chí có chút thiên chân đơn thuần mà người trưởng thành không có. Đây là lần đầu tiên Viên Hương Nhi thấy hắn lộ ra chút ưu thương.
Một ngày, Viên Hương Nhi đứng ở dưới gốc cây ngô đồng, không nhịn được tâm tình, mở miệng hỏi Thiết Chi cà lơ phất phơ đang nhắm mắt ghé trên nhánh cây:
" Thiết Chi, ngươi có biết sư nương bị bệnh gì hay không? "
Từ trên tán cây truyền đến một tiếng cười nhạo, mấy nhánh lông vũ phiêu dật trắng tinh cũng nhẹ nhàng buông xuống:
" Nàng nào có bị bệnh gì, chỉ là tuổi thọ đã sắp hết, không thể tiếp tục sống thôi. "
Thiết Chi hé gương mặt tuấn mỹ bất phàm ra khỏi cành lá:" Tiểu Hương Nhi, ngươi có biết hay không, Nhân loại các ngươi có thọ mệnh cực kỳ ngắn ngủi, trong mắt Yêu tộc bọn ta thì các ngươi cũng chỉ như phù du. Rất nhiều Yêu ma đồng tộc bọn ta nguyện ý kết khế ước làm tông đồ cho nhân loại cũng chẳng phải vì không có sức phản kháng, chỉ là sinh mệnh của bọn ta quá dài, mượn cái cớ này ở lại nhân gian chơi một phen mà thôi. "
Hắn lại vươn cánh trắng, vuốt lên chóp mũi Viên Hương Nhi một cái:" Ta cảm thấy ta mới chỉ ngủ gật chút xíu, ngươi lại cao thêm rồi. Liệu có phải ta vừa ngủ đông dậy, ngươi liền biến thành bà lão tóc trắng xóa, mục mục nát nát tan vào trong bùn đất hay không? "
" Thiết Chi, con bé còn nhỏ, ngươi đừng dọa con bé. "Dư Dao đứng dưới hành lang nói vọng ra.
" Hừ, dù sao thì cũng phải biết, sớm biết hay muộn biết có khác gì. "Thiết Chi bị mắng nên có chút mất mặt, thu cánh lại ngồi trên cây.
Dư Dao chậm rãi bước ra từ cuối hành lang. Ánh nắng giữa trưa tươi đẹp phủ lên tán cây, vài tia nắng lọt qua kẽ lá chiếu loang lổ trên dáng hắn. Hắn vươn tay sờ sờ đầu Viên Hương Nhi, vẻ mặt ôn hòa hiền từ, cười khanh khách hệt như những lần trước:" Đúng là Hương Nhi đã lớn thêm không ít. "
" Sư phụ, Thiết Chi vừa nói.. "
" Hương Nhi, bản môn chúng ta chú ý chính là đạo pháp tự nhiên. "Dư Diêu ngồi xổm trước mặt nàng, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt nàng:" Đạo sinh một, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật, mà vạn vật trên thế gian này đều không tránh thoát được hai chữ tự nhiên. Sinh tử hợp tan ở nhân gian nên thuận theo tự nhiên, không nên quá cố chấp. "
Từ trước tới nay, sư phụ dạy dỗ Viên Hương Nhi cực kỳ tùy tiện." Tốt rồi, đi chơi đi "," không hiểu cũng không sao "là mấy câu người hay nói nhất. Người không hay nói mấy đạo lý huyền diệu khó hiểu như vậy. Viên Hương Nhi nghe cũng tỏ vẻ không hiểu hết.
" Bây giờ không hiểu cũng không sao. Trước giờ sư phụ không muốn để con tiếp xúc với những yêu ma trong núi, nhưng bây giờ ngẫm lại, có những việc vi sư đều không thể khắc chế được, thì sao vi sư lại có thể miễn cưỡng con. Vi sư chỉ mong sau này con lớn lên, con có thể tự lý giải được nhân sinh, không giống như sư phụ như vậy. "
Viên Hương Nhi nghe mà như lọt vào trong sương mù. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn vào mắt sư phụ gần như vậy, lúc này nàng mới phát hiện đôi mắt của người không giống người bình thường, thanh thấu thâm thúy, phảng phất giống như bên trong đó có vực sâu, có biển rộng, chứa đại dương giữa muôn vàn thế giới.
Có lẽ do nhìn vào đôi mắt sư phụ một lúc lâu, cho nên trưa hôm ấy Viên Hương Nhi liền mơ thấy biển lớn. Nàng tựa hồ ngủ rất lâu, trong mơ nghe tiếng sóng biển vỗ rầm rào.
Nắng chiều xuyên qua tầng giấy ô cửa sổ, chiếu vào đình viện yên tĩnh.
Viên Hương Nhi tỉnh dậy, dụi dụi mắt, đi ra sân viện. Nàng cảm thấy hôm nay trong nhà có gì đó rất lạ.
Không đúng, trong nhà quá an tĩnh.
Ngoại trừ Thiết Chi và Tê Cừ, sư phụ còn có rất nhiều tông đồ lớn lớn bé bé. Ngày trước, mặc dù sư phụ ra ngoài, thì trong viện, trên mái hiên, dưới sàn nhà, đầu tường hay lùm cây, khóm hoa.. đều có những tiếng tinh linh ríu rít nho nhỏ.
Nhưng lúc này, tất cả đều biến mất, đột nhiên biến mất hết, yên tĩnh đến ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không nghe thấy.
" Thiết Chi? Tê Cừ?"Không có tiếng vang trầm thấp ở sàn nhà, tán cây ngô đồng vẫn yên lặng không xao động.
"Sư phụ? Mọi người đều ở đâu vậy?" Viên Hương Nhi hô lớn, khum hai tay lại bên miệng để giọng mình to hơn.
Bên bàn đá gần gốc cây ngô đồng trong sân có dáng người yểu điệu. Người nọ mặc một thân váy áo nhẹ nhàng, tóc mai bới lên sau đầu, đang ngẩng đầu lên trời nhìn mây tía.
Nàng nghe thấy tiếng gọi liền quay người lại. Mỹ nhân như ngọc, khí sắc hồng hào, chính là sư nương bệnh không dậy nổi lúc trước.
"Sư nương, sao người lại dậy ra đây?" Viên Hương Nhi vừa mừng vừa sợ, kéo tay sư nương: "Sư nương đã khỏe lên rồi phải không?"
Vân Nương gật gật đầu, duỗi tay sờ mặt Viên Hương Nhi. Tay nàng vừa mềm mại, vừa ấm áp, không còn lạnh lẽo như mọi ngày.
"Vậy thì tốt quá. Sư phụ có biết hay không? Đúng rồi, sư phụ đi đâu rồi sư nương? Sao con tìm khắp nơi đều không thấy người?"
Vân Nương cười nhợt nhạt, không trả lời nàng, mà kéo tay nàng đứng lên, dắt Viên Hương Nhi ra ngoài cửa.
"Sư phụ con có việc phải ra ngoài một chuyến, phải mất một chút thời gian mới có thể trở về."
Bởi vì lúc sư nương nói mấy lời này còn cười nhạt, cho nên Viên Hương Nhi không nghĩ tới cái gọi là "một chút thời gian" có thể là hai, ba ngày, đương nhiên cũng có thể là qua hết năm này đến tháng nọ.
Người trên chợ thấy Vân nương tử ra cửa đều cực kỳ bất ngờ.
"Ai chà, Vân nương tử khỏe lại rồi sao?"
"Vậy tiên sinh vui hỏng người rồi còn gì."
"Nương tử muốn mua trái cây hả? Vậy ta không cần nương tử tốn sức, để ta cho tiểu tử nhà ta mang trở về cho ngài."
Vân Nương cười đáp lại, nhìn nàng với phụ nhân bình thường đều giống nhau, trùm khăn lên đầu, mang một cái rổ trúc, dắt Viên Hương Nhi đi chợ, cong eo chọn mua đồ ăn.
"Sư nương làm gì vậy?"
"Ta mua chút rau quả nấu cơm tối."
"Sư phụ không có ở nhà, sức khỏe của sư nương không tốt, mấy việc vặt này sư nương cứ giao cho đồ nhi là được, sao đồ nhi có thể để sư nương tự tay làm chứ?"
Lúc sư phụ Dư Dao ở nhà, sư phụ luôn ôm lấy làm hết mấy chuyện múc nước nấu cơm hay mấy việc sinh hoạt vặt vãnh. Viên Hương Nhi lúc đó giống hệt mấy đứa trẻ con, vô tư thoải mái mà nhàn nhã sống mấy năm, nàng cũng rất thích cảm giác được coi là trẻ con, được sư phụ yêu thương chiều chuộng.
Nhưng bây giờ sư phụ không có ở nhà, nàng cảm thấy mình vẫn phải hiểu chuyện một chút, những việc này nên tự đi làm, không thể để cho sư nương vừa mới lành bệnh lại lao lực vất vả được. Dù sao thì nàng cũng không phải là một đứa trẻ con thực thụ.
Tuy cả hai đời nàng chưa từng nấu cơm, nhưng hiện tại học nấu cơm cũng không muộn.
"Nói linh tinh! Con mới có mấy tuổi, sư phụ không ở nhà, sư nương sẽ nấu cơm cho con ăn." Vân Nương vươn bàn tay trắng nõn nhấn nhẹ lên cái mũi nàng một chút: "Trước kia sư phụ con chiều con như thế nào, hiện tại sư nương cũng chiều con như vậy. Buổi tối con muốn ăn cái gì, nói cho sư nương nghe. Có muốn ăn chân giò hấp đường phèn hay không?"
Viên Hương Nhi nuốt nuốt nước miếng. Nàng đang tuổi lớn, rất thèm ăn thịt, vì thế nên ngay lập tức nàng liền quên luôn cả "hiểu chuyện": "Có ăn.. con có ăn. Chân giò hấp đường phèn ai chả thích."
Hai người khoác tay nhau về nhà. Phía chân trời xa xa có mây tía lững lờ, góc trời đầy những vụn mây tinh mịn nhiễm ráng chiều màu vỏ quýt, tựa như trích tiên giáng trần. Viên Hương Nhi mới chỉ thấy cảnh sắc đẹp như vậy một lần.
Lúc đó là chiều ngày sư phụ lặn lội đường xa tới thôn Viên Gia đón nàng tới trấn.
* * *