Yêu Vương Báo Ân
Nam Hà kéo thân hình vết thương chồng chất bò lên trên một thân cây cổ thụ, trên thân cây có một cửa động bí ẩn, nhảy một cái liền rơi xuống đáy hốc cây, bốn năm sợi lông chim màu kim hồng rơi ra từ trên người hắn, một yêu thú nội đan đỏ rực như lửa lăn nửa vòng trên đám lông vũ.
Thiên lang từ huyệt động tối tăm bò ra, miễn cưỡng mở mắt, vươn đầu lưỡi đem viên nội đan màu đỏ nuốt vào bụng.
Ánh mặt trời từ trên cửa động chiếu vào, vừa lúc rơi lên đám lông vũ đang rơi rụng đầy đất, khiến lông chim vốn xinh đẹp nay thêm một tầng ánh sáng kim sắc.
Nếu đem đám lông chim này mang cho nàng, không biết nàng có thích không?
Nam Hà cảm thấy chính mình kỳ thật không quá hiểu biết nhân loại, nhân loại hình như đều thích những đồ vật tươi đẹp, như một ít hoa hoa thảo thảo, một ít gấm vóc rực rỡ cùng kim loại lấp lánh. Có đôi khi bọn họ lại thích những đồ vật kỳ kỳ quái quái, như mấy loại nấm lung tung rối loạn, thực vật rễ cây dính bùn, làm hắn khó có thể lý giải.
Bất quá may mắn người kia có một ít điểm giống mình, nàng thích đồ ngọt, thích thịt dê mềm mọng nhiều nước, hơn nữa nàng có thể đem những loại thịt trở nên càng thêm hương mỹ ngon miệng.
Nam Hà nghĩ đến đây, nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy bụng vốn trống rỗng càng thêm đói đến khó chịu. Hắn đã thật lâu không có ăn cái gì, nhưng giờ phút này hắn cũng không có sức lực bò ra bên ngoài bắt gϊếŧ một con dã thú bình thường.
Lưng cùng đùi truyền đến một trận nóng rát đau đớn, Nam Hà quay đầu nhìn thoáng qua, phía sau lưng bị bỏng một mảng lớn, bộ lông nguyên bản màu bạc nay bị tróc ra từng mảng lớn, lộ ra phần da thịt đầm đìa máu tươi. Hắn muốn dùng đầu lưỡi liếm một chút, đáng tiếc với không tới.
Bộ dáng xấu xí khó coi như vậy, may mắn không xuất hiện ở trước mắt người kia. Nàng thích bộ lông xinh đẹp như vậy, nếu nhìn thấy da lông xấu xí tróc ra từng khối như vậy, khẳng định càng không thích hắn.
Huống chi hiện giờ bên người nàng đã có một con mèo rừng dung mạo tuấn mỹ, một con chó đen thiên y bách thuận, còn có một con gà không biết cái gọi là gà gì.
Nam Hà phỉ nhổ bản thân mình. Tại sao luôn nghĩ tới nhân loại kia làm cái gì?
Đúng rồi, ta chịu ân của nàng, hổ thẹn trong lòng, chỉ là muốn hoàn lại ân tình của nàng thôi.
Đúng. Chính là như vậy.
Lỗ tai hắn cụp xuống, đôi mắt màu hổ phách ảm đạm nhắm lại.
Yêu đan của Hạo Nhiên điểu ở trong bụng khuếch tán, đại lượng linh lực va chạm khắp người, mỗi một kinh mạch đều bị linh lực mãnh liệt tràn vào, bành trướng. Cỗ lực lượng đó quá mức cường đại, giống như muốn xé rách linh mạch của hắn, phá hư thân hình hắn.
Nam Hà cắn răng nhẫn nại, cảm thấy xương cốt đều vỡ nát, linh lực tán loạn trong cơ thể. Lần đầu tiên hắn cảm nhận được tiến vào ly hài kỳ thống khổ cỡ nào.
Đây là quá trình mà mỗi một con tiểu thiên lang đều phải trải qua. Xung quanh Nam Hà tràn ngập nguy cơ, không có được không gian an toàn để vượt qua giai đoạn suy yếu này, bởi vậy hắn cành cần nhanh chóng lớn mạnh so với những đồng bạn khác, cũng vì thế tra tấn cũng càng kịch liệt hơn.
Ở thời kỳ này, hắn cần dùng một đợt lại một đợt linh lực thật lớn để gột rửa kinh mạch thay hình hoán cốt, chậm rãi thoát khỏi gông cùm xiềng xích khu hài, đạt được thể chất cường đại, xưng là ly hài. Ấu lang không hoàn toàn trải qua ly hài kỳ, bất kể thân thể khổng lồ như thế nào, đều không thể coi là thiên lang trưởng thành.
Nam Hà nhắm chặt hai mắt, nhẫn nại chịu đựng sự tra tấn như lăng trì. Hắn cảm thấy các giác quan vì quá mức đau đớn mà trở nên trì độn cùng mơ hồ. Có đôi khi teong lúc tinh thần hỗn loạn hắn sẽ cảm giác được thân hình trở nên càng khổng lồ, có đôi khi lại cảm thấy thân hình thu nhỏ vô hạn.
Vô biên vô hạn hắc ám cùng đau đớn quấn quanh thân hình cùng tinh thần hắn. Ở xung quanh hắn chỉ có nguy hiểm cùng rét lạnh, không có bất luận đồng bạn nào.
Bên ngoài động là gió rét gào thét, địch nhân tùy thời có khả năng phát hiện nơi này, lao vào đem hắn xé thành mảnh nhỏ.
Thiên lang tinh cách hắn xa như vậy, vào ban ngày kể cả một chút ánh sáng đều nhìn không thấy. Hắn chỉ là một con thiên lang bị bỏ rơi ở thế giới này, mặc dù gian nan thành công ly hài, cũng chỉ có thể cô đơn chiếc bóng ở trên đại lục này vượt qua ngàn năm vạn năm.
Nam Hà mơ mơ màng màng nhớ lại khoảng thời gian khi còn nhỏ.
Đó là một đêm ngân hà lộng lẫy, nguyệt lãng hành thiên, lạnh thiềm lăng không, một con thiên lang dùng toàn lực chạy dưới ánh trăng như bay. Hắn thật vất vả mới thoát khỏi giam cầm của nhân loại, mang theo một thân đau xót cùng ủy khuất, liều mạng hướng về phía Thiên Lang sơn một mực chạy vội.
Trời cao như đang run rẩy một chút, bầu trời đen nhánh bỗng nhiên hiện ra một vòng trăng tròn.
Hai mặt trăng cùng toả sáng, ở trong trời đêm tương thừa tương ứng. Thỏ ngọc thành đôi, bạc hào biến sái nhân gian.
Phụ thân Nam Hà nói hàng trăm hàng ngàn năm, gần như vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ngày tháng tương thừa, nó cứ đột nhiên không hề có dấu hiệu mà buông xuống.
Nam Hà nhỏ bé ở dưới sao trời dừng lại bước chân, ngơ ngác mà nhìn lên hai mặt trăng thật lớn trên đỉnh đầu.
Thiên Lang sơn phía xa dâng lên một mạch ngân quang nhỏ vụn, những tinh tinh ánh lên những ánh sáng màu bạc, lượn lờ từ từ dâng lên, chậm rãi hướng về phía bầu trời đêm bay lên.
Bọn họ xếp thành hàng ngũ chỉnh tề từ từ bay về phía mặt trăng, bởi vì quá mức xa xôi mà có vẻ vô cùng nhỏ bé, Nam Hà vẫn tinh tường nhìn thấy, đó là cha mẹ hắn, huynh đệ cùng tộc nhân.
Từng bước chân hắn nho nhỏ chạy như điên trên mặt đất, dùng hết toàn lực gào rống. Nhưng đồng loại phía ngôi sao xa xôi, chung quy không ai có thể nghe thấy tiếng kêu của một con thiên lang nhỏ bé như hắn.
Thân ảnh tộc nhân dần trở nên thật nhỏ, cuối cùng cũng biến mất ở trong ngân hà vô biên.
Hai mặt trăng trên trời lại đột ngột biến mất như chưa từng xuất hiện, bầu trời lại trở về hình dáng ban đầu.
Bầu trời đêm vẫn chỉ có một vầng trăng tròn. Trừ bỏ thiên lang tộc trên Thiên Lang sơn biến mất, thế gian giống như cũng không có chuyện gì khác lạ sảy ra.
Chỉ có một con thiên lang màu bạc nho nhỏ, tứ chi hư thoát run rẩy cơ, cúi đầu thở dốc, gục đầu chậm rãi trở về Thiên Lang sơn mạch đã không còn một tộc nhân nào.
Nam Hà trong hốc cây mở to mắt, mồ hôi thấm ướt bộ lông vốn đã hỗn loạn của hắn. Ánh nắng từ ngoài cửa động chiếu vào, ánh mặt trời rơi lên đám lông chim màu vàng, bị gió nhẹ lay động, thổi tản ra xung quanh.
Thân thể đau quá, Nam Hà cảm thấy chính mình sắp không chịu đựng nổi.
Nhưng hắn không muốn từ bỏ, chỗ lông chim đó còn chưa đưa đến cho nàng, hắn cũng còn chưa trở lại thăm người đó.
Nghĩ tới bộ dáng người kia cười khanh khách, thống khổ trên người giống như giảm bớt một chút. Bóng dáng người kia mơ hồ ngồi ở trước mắt hắn, từ chùm tia sáng vươn tay tới, vuốt ve đầu hắn.
“Có đau hay không? Đừng lộn xộn, để ta bôi thuốc cho ngươi.”
Nam Hà khẽ ừ một tiếng, lại mở mắt ra, thân ảnh trước mắt đã biến mất, chỉ có một vòng quầng sáng mờ ảo.
Xung quanh huyệt động bỗng dưng vang lên âm thanh réo rắt kia.
“Nhịn một chút, lát nữa cho ngươi uống canh thịt dê.”
“Hoa quế đường, rất ngọt, ăn không?”
“Đừng sợ, ta vẽ một cái kim thốc triệu thần chú, rất nhanh sẽ không đau nữa.”
Nam Hà hôn hôn trầm trầm trung nhắm hai mắt lại, âm thanh ngâm tụng bùa vang lên.
“Khương trừ dư hối, quá Huyền Chân quang, diệu âm chiếu khắp, độ ta khổ ách.”
“Độ ta khổ ách, độ ta khổ ách……”
Dư âm không ngừng lượn lờ trong hốc cây tối tăm, trấn an thân hình đang thống khổ đau đớn.
……
Viên Hương Nhi ở dưới cây ngô đồng nghiên cứu cách “In ấn” phù thuật.
Nàng lấy một tờ giấy vàng đã vẽ xong bùa chú, đưa tới chỗ Cẩm Vũ, “Cẩm Vũ, ngươi cũng tới thử một lần.”
Cẩm Vũ nhảy lên bàn, ku ku ku cởi giày, gãi gãi chân gà nhỏ bé, móng vuốt trần trụi duỗi ra, đạp vào hộp chu sa, lạch cạch lạch cạch ấn lên lá bùa vài dấu chân màu đỏ thắm.
Viên Hương Nhi thích thú ném hoàng phù vào không trung, trong miệng niệm, “Cấp tốc nghe lệnh, sắc.”
Tấm phù xiêu xiêu vẹo vẹo dừng trên người Ô Viên, nổ ra một làn khói mỏng, đem cái đuôi của Ô Viên biến mất. Ô Viên vô cùng thích thú, nhảy loạn lên, chạy vòng vòng tìm kiếm cái đuôi của chính mình.
Viên Hương Nhi cười ha ha.
“Tới tới tới, Cẩm Vũ, chúng ta lại thử một lần nữa. Xem có thể tàng hình một nửa thân hình của Ô Viên không.”
Cẩm Vũ lại nâng chân lên, đang định ấn một dấu chân lên hoàng phù, đột nhiên co rút, đôi mắt xoay chuyển. Hắn duỗi cổ lặng lẽ nói với Viên Hương Nhi một câu
“Tới…… Tới, hắn lại tới nữa.”
Viên Hương Nhi quay mặt đi, nhìn về phía cổng nhà lặng yên không một tiếng động.