Chương 61

Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Editor: Vy Vy 1505

Cung nữ dẫn đường, Liễu Cơ theo sát sau đó, chủ tớ hai người vội vàng chạy qua nhà thuỷ tạ bên hồ.

Lời cung nữ nói quả nhiên không sai, lúc gần tới nhà thuỷ tạ liền thấy một cung nữ khác mặc quần áo màu lục chạy chậm đến.

“Hồng Đào, muội đã lấy váy áo mang tới cho Liễu tiểu thư.” Cung nữ áo lục này đúng là một trong những người lúc nãy cung nữ Hồng Đào bên cạnh Liễu Cơ gặp được, bị nhờ đi lấy áo váy.

Cung nữ áo lục giao quần áo trên tay cho Hồng Đào, tránh đi tầm mắt Liễu Cơ, hai người nhanh chóng trao đổi một ánh mắt.

“Liễu tiểu thư,” sau đó, nàng vội vàng hành lễ với Liễu Cơ, vẻ mặt gấp gáp: “Ngài nhanh thay quần áo đi, bệ hạ đang sai người tìm ngài, chắc là cần ngài hầu hạ.”

“Được, ta thay váy áo xong lập tức trở về.”

Xem ra còn kịp, nhưng nếu tiếp tục trì hoãn nói không chừng sẽ trễ mất, Liễu Cơ nóng lòng như lửa đốt, liên thanh thúc giục Hồng Đào, làm đối phương nhanh chóng dẫn đường nàng đi nhà thuỷ tạ.

Hồng Đào lưu loát lên tiếng, chủ tớ hai người nhấc lên làn váy, chạy đi.

Cung nữ áo lục đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Liễu Cơ chạy đi, bên môi giơ lên ý cười.

Nàng hoàn thành nhiệm vụ, cần lập tức trở về bẩm báo Hồ ma ma.

Cung nữ áo lục vòng vào đường mòn giữa hoa lá cỏ cây, thật cẩn thận tránh tai mắt người. Phải biết rằng Hoàng Thái tử cảnh giác, toàn bộ nhân thủ của hắn trong hành cung đã ra tay, nàng phải cẩn thận phòng bị, để tránh làm hỏng mưu tính của chủ tử.

Cũng may Tụ Vân Cung cực lớn, cỏ cây tươi tốt, chế tạo tiện lợi cho nàng, chỉ cần cẩn thận để ý, cũng không phải không thể giấu kín hành tung.

“Tiểu thư, ngài cẩn thận chút.” Hồng Đào mang theo Liễu Cơ quẹo vào một đường nhỏ.

Đường nhỏ này quả nhiên thực hẻo lánh, giấu kín giữa rừng hoa tươi tốt, hoa lá kín kẽ, lại ít được tu bổ, đã cao hơn hai người, cành lá tứ tung ngang dọc, sớm bao phủ đường mòn.

Nếu không có người dẫn đường, chỉ sợ Liễu Cơ tới gần, cũng không thể phát hiện thì ra phía sau nhà thủy tạ còn có đường nhỏ.

Cho dù có Hồng Đào đi trước mở đường, rất nhiều cành lá chắn ngang như cũ làm Liễu Cơ khó khăn bước đi, nàng phải dùng một tay che lại để bảo đảm trên mặt không bị thương. Còn về trên người lần lượt bị cành cây làm rách cung váy, nàng không rảnh lo.

Tuy hành tẩu gian nan, nàng cũng không quên thúc giục Hồng Đào: “Lại mau một chút, bệ hạ chờ không được mất.”

“Dạ, tiểu thư.”

Hồng Đào quay đầu lại ứng, khuôn mặt trắng nõn có hai vết thương rất nhỏ, tuy không sâu, nhưng khá dài, đã chảy máu.

Nàng xác thật phi thường ra sức, tuy Liễu Cơ nôn nóng, nhưng nghi ngờ lúc trước đã biến mất. Hơn nửa tháng nay, Hồng Đào hầu hạ nàng cũng thực tận tâm tận lực.

Chủ tớ hai người xuyên qua đường nhỏ hẹp hòi bụi hoa, gian nan đi về phía trước, đây là lối tắt, xác thật giảm bớt hơn nửa thời gian so với đi đường chính tới trước cửa nhà thủy tạ.

Đi một đoạn liền đến phía sau nhà thuỷ tạ.

Đường mòn nhỏ này là Hoàng hậu cầm bản đồ hành cung, cẩn thận nghiên cứu ra. Lại được Hồ ma ma lãnh người kiểm tra thực tế, xác định đã lâu không có người đi lại, nếu không biết trước, tuyệt đối không thể phát hiện.

Hồ ma ma đồng thời thăm dò mấy đường nhỏ quanh nhà thuỷ tạ.

Đúng vậy, tuy thời gian hấp tấp, nhưng Hoàng hậu chuẩn bị vô cùng đầy đủ, bà nhất nhất bố trí thỏa đáng mấy nhà thuỷ tạ lớn nhỏ quanh hồ.

Xương Bình Đế không giống tiên đế, ông ta không nhiệt tình yêu thích hoạt động trên nước, mấy nhà thuỷ tạ không được thánh ý, xử lý tự nhiên khiếm khuyết. Hơn nữa Tụ Vân Cung hoa lá cỏ cây quá nhiều, cầm bản đồ địa hình muốn nghiên cứu đường mòn giấu tai mắt người cũng không khó.

Từ mặt chính nhà thuỷ tạ nhìn qua, xác thực không thấy một chút dấu vết nào về đường nhỏ mà Hồng Đào dẫn Liễu Cơ đi.

Trương Đức Hải phân phó mấy tiểu thái giám chuyên môn phụ trách tìm kiếm con đường quanh nhà thủy tạ, cũng phòng thủ tuần tra, đáng tiếc đường mòn này quá mức ẩn nấp, căn bản không thể nào phát hiện.

Hoa lá cỏ cây che tầm mắt, bên hồ gió cũng không nhỏ, cây cối lay động, cành lá “sàn sạt” rung động, che giấu tiếng bước chân. Liễu Cơ theo phía sau, cũng không phát hiện có gì không đúng.

Lúc Hồng Đào đi đến cuối đường mòn vừa vặn hai thái giám mới vừa tuần tra vị trí này, bước đi vội vàng, vòng qua góc tường, đi về phía trước.

Nàng đại hỉ, vội vàng ra khỏi cành lá che lấp, xuyên qua đường nhỏ dùng để vận chuyển vật ô uế tới chỗ cửa nhỏ thông vào cách gian nhà thủy tạ.

Phải biết rằng, Cao Húc thực hiểu biết Hoàng hậu, ngược lại bà ta cũng thực hiểu biết hắn. Tính toán thời gian phát tác của máu lộc và phong cách hành sự của hắn, bà biết chắc Cao Húc sẽ không chọn nhà thủy tạ lớn nhất ở trung tâm mà sẽ vào nhà thủy tạ nhỏ hẹp nhất, hẻo lánh nhất, dặn dò nhân thủ nhất định phải dẫn Liễu Cơ đến đây.

“Tiểu thư, thời gian gấp gáp, ngài chịu ủy khuất một chút.” Hồng Đào nói chuyện, liền đẩy ra cửa nhỏ cách gian đã được mở khóa sẵn.

“Nô tỳ đi lấy nước đến cho tiểu thư rửa nước canh dính nhớp.”

Từ sau khi đến gần cửa nhỏ, giọng Hồng Đào liền ép tới cực thấp, chỉ hai người mới nghe thấy, vẻ mặt cũng vô cùng cẩn thận.

Trong lòng Liễu Cơ sốt ruột nên cũng không phát hiện khác thường, nàng gật đầu, vội vàng tiếp nhận váy áo, bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng.

Sau lưng nàng, Hồng Đào hơi hơi mỉm cười, không tiếng động từ túi trong tay áo lấy ra một lư hương lớn cỡ nắm tay, đốt lửa than, đặt trên bàn nhỏ bên cạnh.

Đây là mới vừa rồi nương váy áo che giấu cung nữ áo lục đưa cho nàng, sau đó, nàng lấy ra một gói hương liệu, ném vào lư hương.

Một trận nhàn nhạt hương khí lập tức bốc lên, Hồng Đào ngừng thở, không tiếng động rời khỏi cách gian, đóng cửa phòng và bóp ổ khóa.

Nàng nhanh chóng từ đường cũ trở về phục mệnh chủ tử.

Sau khi hương liệu ném vào lư hương bị thiêu đốt nhanh chóng, hương khí nhàn nhạt thực mau tràn ngập toàn bộ cách gian.

Cửa sổ đóng chặt, hương khí không tiêu tan, càng tụ càng nhiều.

Nhưng rốt cuộc mùi hương không nồng, Liễu Cơ cũng không lưu ý quá nhiều, nàng chú ý một chuyện khác.

Giũ ra váy áo, nàng vội vàng mặc vào, rũ mắt nhìn, không nhịn được hơi hơi nhíu mày.

Cung váy làm từ sa mỏng, da thịt như ẩn như hiện cũng thôi đi, mấu chốt là vạt áo cực thấp, thấp đến mức ngay cả Liễu Cơ xuất thân thanh lâu cũng cảm thấy quá đáng.

Hơn nửa núi tuyết lỏa lồ trong không khí, theo từng bước đi lay động không ngừng, run run rẩy rẩy. Hơn nữa quần áo vừa chật vừa mỏng, phảng phất bất cứ lúc nào bộ ngực cũng có thể nhảy ra khỏi vạt áo.

Bộ áo váy này cũng không phải không thể tiếp thu, nhưng vấn đề ở chỗ nếu nàng lại đi đường mòn trở về sợ là không được.

Liễu Cơ nghĩ đến thời gian gấp gáp, có chút bực bội, mà Hồng Đào đi ra ngoài lấy nước còn chưa trở về.

Thôi bỏ đi, không rửa.

Nàng nhặt lên áo váy cũ lau lau đùi, vội vàng xoay người muốn ra cửa nhỏ, đi tìm Hồng Đào lập tức trở về.

Thật bất ngờ cửa nhỏ bị khóa chặt, mở không ra.

Liễu Cơ kéo hai lần, cánh cửa không chút sứt mẻ, nàng nhất thời giận dữ, đang muốn giương giọng mắng chửi, không nghĩ tới đầu óc lại choáng váng.

Dược hiệu phát tác.

Hương liệu Hồng Đào ném vào lư hương là vật Hoàng hậu tỉ mỉ chuẩn bị.

Xuân dược cực mạnh, sau khi đốt ngửi vào, một lát liền phát tác, khiến người ta không còn thần trí, chỉ nghe theo bản năng, điên cuồng giao hoan với người khác phái.

Đây là vật tốt, dược hiệu mãnh liệt nhưng xong việc lại không để lại dấu vết, một khi qua đi, mặc dù là thái y ra tay, cũng không chẩn ra kết quả chính xác.

Xuân dược này là một trong số những dược vật hiếm lạ nhiều năm qua Hoàng hậu tích góp, hiện giờ vừa lúc có thể dùng tới.

Dục vọng từ đáy lòng trào ra, nhanh chóng lan tràn đến khắp người, dục niệm điên cuồng bùng nổ, làm hơi thở Liễu Cơ dồn dập, sắc mặt ửng hồng, cũng không lo kéo cửa, chỉ kéo vạt áo, làm cho chính mình sảng khoái một ít.

Nàng an ủi chính mình một lúc, lại càng thêm khó nhịn.

Nửa chén trà nhỏ trôi qua, đầu óc Liễu Cơ đã mơ hồ, không còn lý trí, nàng khó chịu thở gấp, quét mắt một vòng cách gian, lại phát hiện bên kia còn có cái cửa khác.

Nàng váy áo hỗn độn, đỡ vách tường đứng lên, loạng choạng đi về phía cái cửa kia.

Liễu Cơ thở hổn hển đi qua, tay cầm cánh cửa, dùng sức lôi kéo.

Cửa được kéo ra, Liễu Cơ đối diện với một đôi mắt đỏ đậm kiên quyết sắc bén như lưỡi đao bức người.

Mặc dù nàng đầu óc nửa tỉnh nửa mê, nhưng cũng bị dáng vẻ của hắn làm cho run sợ cả kinh, dưới chân thoáng đình trệ.

Nhưng dù sao dược lực lợi hại, ngắn ngủi thanh tỉnh giây lát đã không còn, dục niệm bản năng lại một lần nữa chiếm cứ đầu óc.

Liễu Cơ từng gặp qua Cao Húc, còn tưởng lầm đối phương là Hoàng đế, nảy ra một tia mừng thầm và ý niệm không nên có. Chỉ là nàng cũng không ngu xuẩn, sau khi biết rõ ràng, ý niệm này liền bị áp xuống. Dù sao nàng biết rõ ai mới là quyết định phú quý sống chết của mình.

Chẳng qua, Hoàng Thái tử điện hạ tuổi trẻ anh tuấn rốt cuộc để lại dấu vết trong lòng nàng.

Dưới tình huống đặc thù này, khát vọng và ý niệm kia liền bị vô hạn phóng đại.

Liễu Cơ trúng dược dị thường mẫn cảm, hơi thở dương cương như có như không dụ hoặc nàng, thân thể như mềm nhũn, nàng ngứa ngáy khó nhịn, mị nhãn như tơ nhìn về phía nam tử trong thùng tắm, vội vàng thở dốc một hơi chạy qua chỗ hắn.

“Điện hạ!”

Tiếng gọi nhu mị như câu hồn người, mỹ nhân vưu vật quần áo nửa cởi lay động chạy đến, bộ ngực tuyết trắng lỏa lồ hơn phân nửa, run run rẩy rẩy, mấy lần muốn nhảy ra khỏi vạt áo bằng sa mỏng.
     
Theo lý thuyết, giờ phút này Cao Húc đang trong trạng thái cả người bị thiêu đốt, hẳn là mất đi lý trí, kéo người lại đè xuống, cởi ra sa mỏng, thành tựu chuyện tốt.

Nhưng, hắn không có.

Tuy máu trong người Cao Húc bị thiêu đốt, nhưng hắn hoàn toàn không mất lý trí, hắn biết rõ trạng thái của chính mình hiện giờ, biết rõ mình đang làm gì.

Hắn vốn đang táo bạo, mùi son phấn rõ ràng ập vào mũi lập tức làm hắn sinh ra chán ghét.

“Xôn xao” tiếng nước chảy, Cao Húc bỗng chốc đứng lên, bước ra thùng tắm, hơi hơi nghiêng người giơ lên một chân, bàn chân mãnh liệt đá vào trên ngực Liễu Cơ đang chạy đến.

Sức lực của hắn không nhỏ, Liễu Cơ bị đá bay, đập vào cột, lại té ngã trên đất thật mạnh, bất tỉnh nhân sự.

“Điện hạ!”

Động tĩnh trong phòng lớn như vậy, Trương Đức Hải canh giữ bên ngoài đương nhiên nghe thấy, hắn vội vàng đẩy cửa phòng: “Điện hạ có sao không?”

Hắn là người lanh lợi, liếc mắt một cái liền hiểu rõ bảy tám phần, hắn không lo lắng Liễu Cơ, vội vội vàng dò hỏi chủ tử nhà mình.

“Cô không sao,” giọng Cao Húc thật sự đè nén: “Lâm Dương tới chưa?”

Mới vừa rồi khi ra khỏi Thính Vũ Trúc, hắn đã truyền một loạt mệnh lệnh, một trong số đó là triệu Lâm Dương đến. Nhưng bởi vì thời gian ngắn ngủi, Lâm Dương còn chưa tới.

Trương Đức Hải vừa muốn trả lời, chủ tớ hai người liền nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân, từ xa đến gần, dồn dập mà nhanh chóng.

“Thuộc hạ tới muộn, xin điện hạ thứ tội.” Người tới đúng là Lâm Dương, hắn lập tức quỳ xuống thỉnh an.

Cả người chủ tử ướt đẫm, tình cảnh có khác thường, hắn lo lắng, nhưng càng biết bổn phận chính mình, chỉ quan tâm hỏi một câu, liền trở về chính sự: “Điện hạ lúc trước truyền lệnh, thuộc hạ đã sai người bố trí, không biết chủ tử còn có gì phân phó?”

“Mang nữ nhân này đi, theo kế hoạch lúc trước mà làm.”

Hoàng đế ngay tại chỗ ngự tứ máu lộc, Cao Húc phát hiện dị thường, sau đó liếc mắt chỗ ngồi Trần Vương rỗng tuếch, càng xác minh phỏng đoán trong lòng.

Nếu Hoàng hậu khổ tâm trù tính việc này, đương nhiên sẽ không để hắn tùy ý sủng hạnh nữ nhân nào đó, đối phương chắc chắn có chiêu sau.

Liễu Cơ biểu hiện dị thường hiển nhiên chính là chiêu sau.

Cao Húc lạnh lùng cong môi, lộ ra ý cười châm chọc, hắn đã phân phó việc nên làm, lập tức có thể tiến hành phản kích.

“Truyền tin Đinh Văn Sơn, lập tức theo kế hoạch mà làm.”

“Thuộc hạ lĩnh mệnh!”

Thời gian cấp bách, Lâm Dương cũng không vô nghĩa, giũ ra một kiện áo choàng mỏng, bao lấy Liễu Cơ hôn mê trên đất, khiêng lên liền ra cửa.

“Điện hạ, ngài……”

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Trương Đức Hải nóng lòng, sao người đi lấy băng còn chưa trở lại?

Kỳ thật, Cao Húc tính vẫn không sai, thời gian ngắn ngủi băng đã kịp mang tới.

Trương Đức Hải đại hỉ, vội nói: “Nhanh gõ nhỏ ra, mang vào đây, mau!”

Hơi thở chủ tử càng thêm dồn dập, trễ nữa không được.

Nhưng rốt cuộc không cần dùng tới băng, bởi vì lại vang lên một trận dồn dập tiếng bước chân chạy vội, bọn thái giám đến tiếp ứng Thái tử phi thở hồng hộc, một người giương giọng nói: “Nương nương, nương nương đã trở lại.”

Kỷ Uyển Thanh nhấc lên làn váy chạy vội vào phòng, dùng tốc độ nhanh nhất đời này, cũng thở gấp lợi hại: “Điện hạ, điện hạ!”

Trong lòng nàng thực nhớ thương Cao Húc.

Vào phòng, nghênh đón nàng là ôm ấp quen thuộc, còn có nụ hôn nồng nhiệt che trời lấp đất ập xuống.

Cao Húc thực dùng sức ôm nàng, hơi thở nóng rực, động tác thực vội vàng.

Kỷ Uyển Thanh cũng không rảnh lo nghỉ ngơi, chỉ mạnh mẽ ôm ngược lại hắn, cũng ngưỡng mặt chủ động hôn đáp lại.

Cả người hắn ướt đẫm, cơ bắp căng chặt, trong phòng không có nữ nhân khác, lại có một thùng lớn nước hồ lạnh lẽo, mới vừa rồi ở bên ngoài, nàng còn nhìn thấy thái giám đang vội vàng gõ băng.

Thực rõ ràng, cho dù nàng không tới kịp, hắn dự định cứng rắn chịu đựng.

Hắn vốn là Hoàng Thái tử, muốn nữ nhân dễ như trở bàn tay, thế đạo này nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện thường.

Có lẽ, trong đó còn trộn lẫn nguyên nhân khác, nhưng cũng không ngại Kỷ Uyển Thanh giờ phút này cảm động.

Tim nàng thực mềm mại, đột nhiên thực đau lòng hắn.

“Thanh Nhi, hôm nay sợ là ủy khuất nàng.”

Thê tử rốt cuộc ở trong lòng, hương thơm ngọt ngào quen thuộc vây quanh, Cao Húc đã ẩn nhẫn đến cực hạn nháy mắt bùng nổ, động tác của hắn thực thô bạo, hai ba lượt đã xé nát quần áo của nàng.

Nhưng hắn vẫn còn sót lại lý trí, đau lòng thê tử, cúi đầu hôn hôn nàng.

Môi Cao Húc nóng rực, động tác thực gấp, tuy nỗ lực khống chế, nhưng lực tay không nhỏ chút nào, làm nàng đau.

“Thanh Nhi không ủy khuất, thiếp chỉ muốn điện hạ không còn khó chịu nữa.”

Kỷ Uyển Thanh chủ động phối hợp động tác của hắn, ưỡn thân thể mềm mại đón ý nói hùa: “Điện hạ đừng nghẹn, nếu bị thương thân mình, thiếp sẽ không thuận theo.”

Thê tử ôn nhu săn sóc sưởi ấm cõi lòng Cao Húc, cơ thể hắn nhiệt liệt như lửa, trong lòng lại nhu nhuận như nước, thấp thấp “Ừ” một tiếng.

Tình cảm cộng thêm nhu cầu sinh lý mãnh liệt lập tức làm hắn đỏ mắt, rốt cuộc đè nén không được, ngay cả giường cũng không kịp tới, chỉ đè nàng trên tấm bình phong, mạnh mẽ thảo phạt.

“Điện hạ, chàng nhẹ một chút.”

Động tác của hắn hung ác xưa nay chưa từng có, Kỷ Uyển Thanh rất đau, nhưng nàng lại chủ động đón nhận, làm cho hắn càng vui sướng chút.

“Được.”

Miệng hắn đáp ứng, đáng tiếc vì nàng chủ động đáp lại, động tác của hắn càng kích cuồng hơn vài phần, không thể hòa hoãn chút nào.

Trương Đức Hải thức thời, sớm tại lúc Thái tử phi vọt vào cửa đã lui ra, cũng đóng cửa lại, chính mình canh giữ, không cho những người khác đến gần.

Trong phòng phu thê hai người giao cổ ôm nhau, liều chết triền miên, từ tấm bình phong đến trên giường, hắn vừa tàn nhẫn vừa gấp gáp.

Khó trách Hoàng đế yêu thích tôn sùng máu lộc như thế, quả nhiên hiệu quả lợi hại, năm lần bảy lượt qua đi, Kỷ Uyển Thanh kiệt sức, có chút chịu không nổi.

Nàng nỗ lực ôm hắn, mắt đẹp hơi nhắm, bị vây trong ôm ấp lửa nóng, ý thức nửa tỉnh nửa mê.

Nhấn Mở Bình Luận