Kẻ Khùng Người Điên
“Em nghén máu tanh à? Có phải có em bé rồi không?”
Châu Thanh ngơ ngác nhìn gương mặt Tần Ngư phóng đại dưới ánh đèn pin chập choạng.
Tính toán lại, lần đầu tiên và lần cuối cùng hai người quan hệ đều không sử dụng biện pháp phòng tránh, có tin vui là chuyện sớm muộn.
Nhưng thời kì thai nghén không đến sớm đến vậy, ước chừng nếu có thì cũng chỉ mới 2 tuần tuổi, thời điểm này siêu âm, cả bác sĩ cũng không thể chắc chắn.
Cảm giác buồn nôn này, rốt cuộc là từ đâu mà ra?
Sự im lặng cứ thế vơi đi theo thời gian.
***
Ngay sau khi nhận được cuộc điện thoại của Lục Hoài Nam, cả nhóm Đoàn Trọng Tân lập tức vạch ra lịch trình mới, điểm đến là bệnh viện thành phố.
Một văn phòng bệnh trống, bầu không khí căng thẳng, ngột ngạt lẫn gượng gạo bao trùm.
Đoàn Trọng Tân giành mấy giây ngắn ngủi đọc bài viết đang nằm top đầu bảng tìm kiếm, cơn bực tức nhanh chóng hóa thành nắm đấm, trút lên bức tường sáng màu, “Mẹ kiếp! Lão già khốn nạn!”
Nửa giờ sau khi bài viết của Dư Đông Trạch đăng tải được leo lên đầu bảng các diễn đàn mạng, báo chí cũng ồ ập đưa tin, một cuộc chiến bàn phím nổ ra như vũ bão.
[Cảnh sát làm ăn như sh*t!]
[Mấy bạn sống ở thành phố Nam ổn không? Cẩn thận một ngày bị vu khống đấy nhé.]
[Tôi nghĩ mấy bạn bên đấy nên tìm luật sư mà làm quen đi, sau này có bị vu khống cũng có người bảo kê.]
[Wtf? Bộ trưởng Dư Đông Trạch mà tham nh.ũng á? Chuyện tào lao như thế mà cũng bịa ra được, não mấy người có vấn đề à?]
[Nếu Bộ trưởng của chúng tôi mà giam giữ người trái phép, thì viên cảnh sát đó của mấy người cũng không tránh khỏi tội đột nhập bất hợp pháp đâu.]
Hàng nghìn bình luận bàn tán xôn xao phía dưới bài viết, Dư Đông Trạch lúc này chắc chắn rất hả hê bởi tài trí của lão.
Cụ thể, bài viết có nội dung:
“Xin chào, tôi là trợ lí của ngài Dư Đông Trạch.
Ngay trong chiều tối hôm nay thôi, Bộ trưởng của tôi bị cảnh sát thành phố Nam bắt giữ với tội danh tham nh.ũng.
Vài giờ trôi qua, họ trả lời cho chúng tôi một lời xin lỗi, dĩ nhiên là vì không có bằng chứng.
Chưa dừng lại, họ yêu cầu được lục soát nơi làm việc của chúng tôi vì nghi ngờ ngài Dư đang giam giữ một viên cảnh sát của họ.
Lần này cũng vậy, họ không có bằng chứng, và vẫn đáp lại cho chúng tôi một lời xin lỗi.
Tôi tự hỏi, vu khống người khác rồi xin lỗi là xong chuyện sao?”
Mã Tư Kỳ là người nổi tiếng trong giới giải trí, chuyện kinh thiên động địa này chắc chắn quản lí cũng báo với cô ngay khi có thông tin.
Điều đó đồng nghĩa với việc quản lí và công ty chủ quản muốn ám chỉ, trong chuyện liên quan đến quan chức nhà nước, Mã Tư Kỳ chỉ cần biết, tuyệt đối không được dính líu vào.
Trên đời này có rất nhiều chuyện kì lạ, chuyện mình càng muốn tránh sẽ càng khó tránh được.
Lục Hoài Nam nửa đêm nửa tối gọi vào số máy của Mã Tư Kỳ, cuộc gọi đánh thẳng trọng tâm vấn đề: Lục Hoài Nam muốn mượn sự nổi tiếng của cô để làm lung lay dư luận.
Ngầm đoán trước cuộc gặp mặt sẽ có bầu không khí không tốt, nhưng Mã Tư Kỳ không đoán được nó lại xấu đến như vậy, gương mặt ai nấy đằm đằm sự phẫn uất.
Vũ Tuấn nghe chuyện Lục Hoài Nam vừa liên lạc được với nhóm Châu Thanh, lòng vui mừng không tả nổi, quả tạ trong lòng nhẹ hơn rất nhiều, “Vì vậy, Đường Tử Khai đã sớm biết danh tính của Lương Thạc Hoan.
Hắn lấp liếm giấu Dư Đông Trạch chính là chờ ngày đến ngày hôm nay?”
“Ừ, vì vậy, điều quan trọng nhất hiện giờ là cứu vợ tôi cùng hai người kia ra ngoài.”
Đoàn Trọng Tân vẫn còn lửa giận, giọng điệu cũng có phần mất bình tĩnh: “Nói thì dễ.
Lão cáo già đó đang được dư luận bảo vệ, nói không chừng trước cổng công ty đang có mớ người trực sẵn để bảo kê lão rồi.”
“Đó là lý do tôi có mặt ở đây.” Mã Tư Kỳ tự tin lên tiếng: “Châu Thanh giúp tôi một lần, giờ là lúc tôi trả lại.
Hơn nữa, tôi không đành lòng để những người hâm mộ tôi bị che mắt.”
“Lục Hoài Nam, anh nên nhớ, tôi làm chuyện này không phải vì anh nhờ vả, mà là vì Châu Thanh và những người hâm mộ tôi.” Nói ra những lời muốn nói xong, Mã Tư Kỳ lại chỗ Mục Tuân nhận dữ liệu, chuẩn bị đăng tải bài viết mới.
Chứng cứ hiện tại đã có, chỉ cần chờ thời gian bên trên xác thực và cấp phép, Dư Đông Trạch sẽ lập tức bị bắt.
Hơn nữa, đá cản đường có người gỡ giúp, Đoàn Trọng Tân cảm thấy Lục Hoài Nam không nên sa thêm vào chuyện này nữa.
Nếu Lục Hoài Nam có chuyện, Thanh Viên sẽ đau buồn như thế nào? Đoàn Trọng Tân tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra.
“Lục Hoài Nam, chuyện còn lại giao cho chúng tôi xử lí, anh nên về nhà chờ kết quả.”
“Tôi giao chứng cứ cho các người không phải để nhận lại câu nói này.
Là các người đưa vợ tôi vào tròng, các người không cứu cô ấy ra được, tôi cứu.” Lục Hoài Nam cười khẩy, nhưng ánh mắt lẫn ngữ điệu kiên quyết và lạnh lẽo, đáng sợ vô cùng: “Hơn nữa, Đoàn Trọng Tân, cậu có tin chỉ một câu nói của tôi, Thanh Viên nhà tôi sẽ lập tức chia tay với cậu không?”
Đoàn Trọng Tân: “…”
Nhìn thấy Đoàn Trọng Tân bị lép vế, Hoằng Khoan cũng không thể vui vẻ như những lần trước, “Chuyện lần này tôi đứng về phía Lục Hoài Nam, mấy người tính thế nào thì kệ.”
Đồng Manh: “Em cũng theo Lục Hoài Nam.”
Đoàn Trọng Tân tròn mắt: “Đồng Manh, cô không phải theo Lục Hoài Nam mà là theo Hoằng Khoan đúng không?”
“Phải, bạn gái anh thì phải theo anh.” Hoằng Khoan gật đầu nói.
Sở Nghiên quay sang nhìn Vũ Tuấn, “Chuyện lần này, em cũng theo chồng chị Thanh.”
Một hồi suy nghĩ, cuối cùng, Vũ Tuấn và Đoàn Trọng Tân cũng chấp nhận đưa Lục Hoài Nam vào cuộc.
Ngoại trừ Mã Tư Kỳ và Mục Tuân ngồi lại ở bệnh viện đối đầu với sự bức xúc của dư luận, nhóm người còn lại nhanh chóng chia làm 3 ngả: Đồng Manh ở lại chờ cấp trên phát lệnh; Đoàn Trọng Tân và Sở Nghiên đánh lạc hướng Dư Đông Trạch; Vũ Tuấn, Hoằng Khoan, Lục Hoài Nam dẫn theo Đường Tử Khai, trà trộn vào từ cửa sau tìm nhóm Châu Thanh.
***
11 giờ đêm, căn phòng tối om này vẫn chưa có điện.
Không có gió, cơ thể ai ấy đều thấm đẫm mồ hôi.
Châu Thanh đã mấy ngày liền không ăn uống đầy đủ, nói đúng hơn là chỉ có một chiếc bánh, cơ thể cô hiện tại vừa lả vừa mệt, nằm xụi ở một góc phòng.
Tình trạng vết thương của Lương Thạc Hoan trở nên tệ đi.
Vốn dĩ nó đã sớm được khử trùng, nhưng vì không có gió, cơ thể anh nhễ nhại mồ hôi, mồ hôi ngấm vào vết hở làm nó có hiện tượng nhiễm trùng, sưng tấy và phát sốt.
“Anh họ, anh thế nào?”
Lương Thạc Hoan lúc này đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, bên tai nghe được lời Tần Ngư nói, nhưng không có sức để đáp lại.
Hơi thở nặng nhọc như bị dị vật chèn ép vào thanh quản, gượng mãi mới có thể ậm ừ được một tiếng.
Đèn pin không còn sáng như lúc ban đầu nữa, có lẽ nó cũng đã gần cạn sức.
Châu Thanh theo ánh đèn yếu, lồm ngồm bò dậy, đi lại phía Lương Thạc Hoan.
Cô đưa tay sờ lên cái trán nóng hổi của anh, “Không ổn rồi, nếu còn tiếp tục ở đây nữa, tiền bối sẽ bay màu mất.”
Tần Ngư tức khắc đưa khẩu súng của mình đặt vào tay Châu Thanh, “Tôi đánh lạc hướng bọn chúng, em lựa lúc đưa anh họ ra ngoài.
Anh họ biết rõ đường đi nước bước, hai người chắc chắn sẽ chuồn được ra.”
“Tần Ngư, anh họ chị đang mơ màng đây này, chỉ thế nào được?”
“Đánh cho tỉnh là được.”
Châu Thanh suýt chút thì bật cười, cô nhận lấy khẩu súng, kiểm tra lại chốt an toàn, “Chị bị điên à, có đi thì cùng đi.”
“Nhưng…”
“Không có nhưng,” Châu Thanh nghiêng đầu sang Lương Thạc Hoan, nói: “Chị gánh ông tướng đó đi, tôi mệt rồi, đỡ không nổi.
Hơn nữa, ngoại trừ tiền bối, tôi không tin vào khả năng nhắm bắn của ai ngoài tôi cả.”
***
Xung quanh tòa trụ sở phụ, phóng viên đứng đầy phía cổng chính, bao vây chiếc xe cảnh sát vừa đỗ lại.
Đoàn Trọng Tân nghiến chặt răng, lòng thầm mắng Vũ Tuấn, biết anh ghét phóng viên nhưng vẫn giao cho anh công việc này.
“Tránh ra!” Đoàn Trọng Tân dắt tay Sở Nghiên, chen chúc vào đám đông, hét lớn: “Dư Đông Trạch, lết cái thân lão ra đây!”
***
Châu Thanh đi phía trước, Tần Ngư dìu Lương Thạc Hoan theo sau.
Mồ hôi lạnh vương vãi đầy trên trán Châu Thanh, đầu tóc đã bết đi vì nhiều ngày chưa gội, nay còn dính lại vì mồ hôi.
Biểu cảm của Châu Thanh lúc này có đôi chút khó coi, gương mặt phờ phạc đang cố gắng tập trung, cẩn trọng trong từng bước đi.
Và nhăn nhó vì chịu đựng vết thương ở lòng bàn tay đang cầm nắm khẩu súng mà bị nứt.
Thêm cả lồng ngực luôn truyền đến cảm giác buồn nôn, đầu óc lâng lâng như say tàu xe.
Ánh đèn pin mập mọ soi về phía cánh cửa.
Giật mình khi cảm nhận vật cứng chạm vào bên thái dương, Châu Thanh hoảng hồn chĩa súng về phía đó.
Khoảnh khắc ánh đèn đột ngột thắp sáng dãy hàng lang, một khung cảnh mà Tần Ngư cho là quái dị diễn ra trước mắt.
Hai khẩu súng song song, họng súng hướng về hai bên, chỉ cách gương mặt đối tượng của nó hơn một gang tay người lớn.
“Châu Thanh, tôi biết là chị ở đây mà.
Chị có biết tôi đợi chị bao lâu rồi không?”
***
Trước đó, Lục Hoài Nam linh cảm mọi chuyện có thể sẽ xảy ra đúng như kế hoạch, anh đề nghị Vũ Tuấn và Hoàng Khoan chia nhau làm hai hướng, ngộ nhỡ gặp phải nhóm Châu Thanh trốn ra được thì có thể yểm trợ.
Vũ Tuấn đem theo Đường Tử Khai bên cạnh, theo sự chỉ dẫn của hắn, tiến vào địa bàn kẻ địch bằng cầu thang thoát hiểm bên trái tòa nhà.
Hoằng Khoan và Lục Hoài Nam đi theo chấm xanh định vị trên điện thoại, thiết bị mà Lục Hoài Nam đã lén giấu vào túi quần Châu Thanh, vào bằng lối thang thoát hiểm bên phải.
Trong cái rủi có cái may, trong cái may cũng sẽ có cái rủi.
Không thông thuộc những ngóc ngách khuất, Lục Hoài Nam và Hoằng Khoan bất cẩn chạm phải lão Dư Đông Trạch, có vẻ lão đang chuẩn bị cao chạy xa bay.
“Hoằng Khoan? Hình như đây không phải là nơi mày nên xuất hiện nhỉ?” Cao Tư Tôn kinh ngạc..