Ta Là Võ Học Gia
"Là thật!" Danh Kiếm Đạo Tuyết trịnh trọng lên tiếng: "Nghe nói bên Liên Minh Huyết Sắc có một người tên là Huyết Sắc Lưu Manh, nhân lúc đám người Trường Ca Vô Đối đang đánh Niên Thú, đột nhiên mang theo hai mươi người tới gây sự. Cả đội tinh nhuệ của Trường Ca Vô Đối bị tiêu diệt, ngay cả đại ca 2012 của bọn họ cũng bị xử lý..."
"Hai mươi người..." Vương Vũ cạn lời: "Không phải chỉ là một trăm điểm tích lũy thôi sao? Có cần phải đến mức ấy, muốn khiến cả thiên hạ loạn hết."
Doãn Lão Nhị nói: "Đám Niên Thú này hệt như cướp bao lì xì ở Wechat, chúng ta giết Niên Thú BOSS đương nhiên không cảm thấy gì, nhưng người khác giết thiếu một Niên Thú con thì đều cảm thấy như vừa bỏ lỡ mấy trăm triệu vậy."
"Đúng thế, 2012 tìm Huyết Sắc Chiến Kỳ, bảo Huyết Sắc Chiến Kỳ giao người ra. Kết quả là Huyết Sắc Chiến Kỳ phủ định là công hội đó không có ai tên là Huyết Sắc Lưu Manh... Vì không chung ý kiến, thế là hai công hội kia lao vào cấu xé nhau... Haiz, lệ khí nặng quá mà." Danh Kiếm Đạo Tuyết lắc đầu nói.
Thân là một người đi theo chủ nghĩa hòa bình, Danh Kiếm Đạo Tuyết luôn chủ trương hòa khí sinh tài.
"Đánh lâu thế mà bọn họ lại không hề nghi ngờ độ chân thật về tên Huyết Sắc Lưu Manh kia?" Vương Vũ buồn bực hỏi, Huyết Sắc Lưu Manh là do Xuân Tường giả mạo, nếu mở danh sách Bạn Tốt ra tìm kiếm là chắc chắn không tìm ra người này, chẳng lẽ đám người kia bị đần?
Lúc này Vô Kỵ lên tiếng: "Việc Huyết Sắc Lưu Manh có thật hay không có đã không còn quan trọng nữa, đám người kia oán hận nhau đã lâu, tích lại thành nước lũ tràn vỡ đê, cái bọn họ muốn chính là lý do để đấu võ."
Vương Vũ nghe vậy, ngẫm nghĩ, cảm thấy đúng là như thế.
Liên Minh Huyết Sắc luôn tỏ ra bá đạo, tự khoe khoang rằng mình là công hội đứng đầu thành Dư Huy, nay bị Toàn Chân Giáo chèn ép hai lần đã khó chịu lắm rồi, sao cho phép công hội khác tới khiêu khích?
Thế lực của Trường Ca Vô Đối thì cũng chỉ là tuổi đời có vẻ còn non trẻ hơn Liên Minh Huyết Sắc, đại ca của Trường Ca Vô Đối lại là cao thủ nổi tiếng trên bảng xếp hạng, tất nhiên là cảm thấy bất mãn khi bị một công hội lâu đời đè đầu cưỡi cổ rồi.
Hai phe đã muốn đánh với nhau một lần từ lâu để chứng minh ai là đại ca của thành Dư Huy, nhưng không bên nào muốn ra tay trước. Lần này thì hay rồi, Xuân Tường đã vô tình giúp bọn họ hoàn thành tâm nguyện này, đúng là công đức vô lượng.
Nhưng việc hai công hội này đánh nhau không phải là không có lợi ích gì, việc săn Niên Thú chủ yếu do các công hội lớn cạnh tranh với nhau, nay hai đoàn thể lớn nhất thành Dư Huy lao vào đấu đá, những người chơi khác của thành Dư Huy lại có không ít cơ hội.
"Đạo Tuyết, pháo thu mua được bao nhiêu?" Vô Kỵ quay lại chuyện chính, hỏi Danh Kiếm Đạo Tuyết.
"Pháo trúc thì năm bạc một pháo, đã mua được bốn mươi cái. Pháo hoa thì năm mươi bạc một cái, đã mua được ba." Danh Kiếm Đạo Tuyết báo cáo số lượng.
Ở thành Dư Huy này, ngoại trừ Toàn Chân Giáo ra thì không còn ai biết được tác dụng của pháo trúc. Ở các thành khác, dù có người biết thì cũng không ngu tới mức gióng trống khua chiêng loan báo khắp nơi, cho nên phần lớn người chơi đều cho rằng thứ này vô dụng.
Một vật phẩm tiêu hao mà thôi, có người bỏ hẳn năm bạc ra thu mua, quả nhiên là mang đi bán được.
"Được rồi, đi phụ bản trước, xế chiều đi giết Niên Thú BOSS."
"Không đi luôn lúc này à?" Vương Vũ hỏi. Chỉ có một con Niên Thú BOSS, mà Vô Kỵ lại tỏ vẻ không hoang mang khẩn trương chút nào.
Vô Kỵ nói: "Hai công hội có năng lực giết BOSS nhất đều không ở đây, người chơi tự do dù có pháo trúc cũng không phải đối thủ của Niên Thú. Đến chiều không cần chúng ta đi tìm, ắt sẽ có người báo vị trí của Niên Thú BOSS cho chúng ta."
"Được rồi, tạm thời tin ngươi một lần!" Vương Vũ nói.
Sau khi tất cả đăng nhập game đầy đủ, mọi người lại đi đi xong phụ bản Nhà Thờ Huyết Sắc.
Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này bọn họ vượt phụ bản rất thuận lợi. Chưa tới nửa giờ, bọn họ đã qua cửa.
Nhưng trang bị nhặt được thì lại kém không ít, tất cả đều là Thanh Đồng, không có lấy một món Bạch Ngân nào.
Chẳng còn biện pháp nào khác, tỉ lệ rơi đồ trong hoạt động Tết này chỉ dành cho quái ở bản đồ dã ngoại, còn phụ bản thì không thay đổi.
Nhờ gợi ý của Mục Tử Tiên, Vương Vũ để Xuân Tường hái không ít thuốc trong phụ bản, bên trong đó có không ít dược vật hi hữu có thể luyện chế hợp tề. Sau khi giao vật liệu cho bốn người Lý Tuyết, nhóm dược tề phục hồi trung cấp đầu tiên đã ra lò.
Dược tề phục hồi sơ cấp chỉ có thể hồi phục 30% lượng máu trong mười lăm giây, thời gian giãn cách sử dụng tiếp là 30 giây. Còn trung cấp thì hồi phục 60% lượng máu trong mười giây, thời gian giãn cách sử dụng là 25 giây.
Tuy chỉ có mười bình, nhưng trong giai đoạn này thì nó đều là những loại thuốc rất quý trọng.
Sau khi quét phụ bản xong, Vương Vũ rời khỏi đội, một mình đi tới mỏ quặng Lạc Nhật, làm nhiệm vụ của Thần Thủ Công Simba.
Dọc đường đi vẫn là không ngừng chiến đấu, Vương Vũ cảm thán liên tục rằng đám người chỉ chăm chăm chơi game này cũng dồi dào sinh lực thật, đánh suốt cả đêm rồi mà vẫn có người kiên trì được, tuổi trẻ thật tuyệt vời.
Mỏ quặng Lạc Nhật nằm bên ngoài dãy Lạc Nhật, xung quanh đều là quái vật tầm cấp hai mươi.
Trong bối cảnh của game, đây là mỏ quặng chính của thành Dư Huy, cũng là nơi kiếm tiền chủ yếu cho thành Dư Huy, khi bóng tối kéo tới, vô số thợ mỏ chưa kịp về nhà, bị bóng tối nuốt mất, biến thành cương thi canh gác cho gia viên của mình.
Với người chơi mà nói, những câu chuyện bối cảnh này chẳng qua chỉ là điểm xuyết cho trò chơi, sở dĩ bên mỏ quặng này nhiều người, đó là vì người chơi đều biết muốn làm giàu thì phải đào quặng trước.
Trong nghề nghiệp phụ, không chỉ có thợ rèn cần dùng tới khoáng vật, cho dù là phụ ma và gia công châu báu thì cũng cần sử dụng khoáng vật.
Một viên Bí Ngân và Hồng Ngọc có phẩm chất từ 10 trở lên có thể bán được chừng một vàng ở trên thị trường.
Vương Vũ đi vào mỏ quặng Lạc Nhật, bên trong chỗ nào cũng thấy người chơi chức nghiệp đang đào khoáng vật, giơ quốc chim liều mạng đào bới.
Khu ngoài cùng của mỏ quặng phần lớn là quặng sắt và quặng đồng giá rẻ, còn quặng vàng với Bí Ngân hay bao thạch quý giá gì thì đều ở sâu tít bên trong. Chẳng qua cương thi thường hay lui tới khu mỏ này, cương thi thợ mỏ cấp 20 bên ngoài còn dễ đối phó, chứ Đội Trưởng Thợ Mỏ cấp 25 bên trong thì lại khó giải quyết. Hiện nay những người có thể đánh được quái hơn mười cấp đều là cao thủ, mà những người chơi có bản lĩnh đó đều không đi đào khoáng làm gì.
Vương Vũ vừa bước vào mỏ quặng, vài người chơi vũ trang kín mít lập tức bao vây hắn lại.
Đám người kia trông rất bảnh bao, toàn thân đều là trang bị Thanh Đồng, không cần đèn đuốc chiếu sáng mà trang bị tạo ra hiệu ứng đặc biệt, chiếu sáng cả mỏ quặng lờ mờ tối này thành một mảng xanh lục, ngay cả đầu của bọn họ cũng màu đó, khiến người ta buồn cười.
"Vào mỏ phải nộp phí, mười bạc!" Một người chơi Chiến sĩ trong số đó giơ tay cản Vương Vũ lại.
"Nộp phí?" Vương Vũ hơi sững sờ: "Mỏ quặng này của nhà ngươi à?"
Với Vương Vũ, bất cứ người nào không phải NPC mà thu phí bảo hộ đều là không hợp lý, mười bạc chính là một trăm đồng, tiền có phải lá mít nhặt là có đâu.
Tên Chiến sĩ kia nói: "Không phải của nhà ta, nhưng quái nơi này do bọn ta dọn dẹp, lấy của ngươi mười bạc cũng không phải là quá nhiều."
"Đúng là không nhiều thật." Vương Vũ gật đầu, lấy mười bạc ra đưa cho bọn họ, làm nghề này cũng không dễ dàng gì, hiện giờ Vương Vũ không thiếu tiền, sắp năm mới tới nơi mà lại vì mười đồng bạc đi đánh nhau với người ta, thật sự không đáng chút nào.
Sau khi Vương Vũ giao tiền, Chiến sĩ kia cười nói: "Được rồi, ngươi có thể đào quặng ở chỗ này."
Vương Vũ cười không nói gì, hắn lập tức đi tới chỗ sâu trong mỏ quặng. Hắn thậm chí không mang theo quốc chim, đương nhiên không phải tới đây đào quặng rồi.
Thấy Vương Vũ đi vào sâu bên trong, mấy người chơi kia biến sắc, lập tức tỏ ra không vui.
"Ê ê ê, tên Võ sư kia, ai bảo ngươi đi vào trong?"
"Sao vậy? Không phải là ta đã trả tiền rồi à?" Vương Vũ hỏi.
Tên Chiến sĩ kia nói: "Những người các ngươi đào quặng bình thường ở ngoài này là được rồi, bên trong đều là quái cấp 25 cả, ngươi vào đó để chết à?"
Vương Vũ cười nói: "Không sao, ta không cần các ngươi bảo vệ!"
Tên Đạo tặc sau lưng Chiến Sĩ cười lạnh: "Con mẹ nó chứ, ngươi nghĩ hay ho thật, ai bảo là sẽ bảo vệ ngươi. Trong này là địa bàn của Tung Hoành Thiên Hạ bọn ta, chỉ có thợ mỏ của Tung Hoành Thiên Hạ này mới có thể đi vào, ngươi có biết không!"
Sắc mặt Vương Vũ sầm xuống, hắn hỏi: "Quặng mỏ này là của Tung Hoành Thiên Hạ các người à?"
Câu hỏi thì vẫn có ý như ban nãy, nhưng ngữ khí của Vương Vũ đã không còn tốt như lúc trước rồi.
Dù sao Vương Vũ đã bỏ ra mười bạc mua yên tĩnh, thế mà lũ người này còn dám bảo là không cho hắn đi vào trong.
Ông đây không cần các ngươi bảo hộ, đưa tiền cho các ngươi là nể mặt mà thôi, giờ lại chơi trò này, không phải là đang kiếm chuyện đánh nhau sao?